TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Mùa xuân, tháng Ba, năm 1978.

"Tiểu đồng chí, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không có thư của cô!"

Dạo gần đây có quá nhiều người đến bưu điện hỏi thư, hết đợt này đến đợt khác nên nhân viên bưu điện có chút mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói: "Mọi người nghe tôi nói này, đây mới chỉ là kỳ thi đại học đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học, hơn năm triệu người tham gia thi, thi trượt là chuyện bình thường."

"Chẳng phải mấy tháng nữa còn có một đợt thi nữa sao, mọi người hãy về nhà ôn tập cho tốt, đừng có đứng đây ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi, như thế này cũng lãng phí thời gian của các cô cậu đấy!"

Những người đang ngó nghiêng dò hỏi nghe vậy thì cũng mất hết tinh thần, ủ rũ cúi đầu đi về.

"Đúng vậy, muộn thế này rồi, nếu có giấy báo trúng tuyển thì đã đến từ lâu rồi, giờ vẫn nhận được thì chắc là trượt rồi. Thôi bỏ đi, không thi nữa, tớ đi làm ở xưởng cũng tốt, có khi thi đỗ rồi nhưng nhà không cho đi học."

Có người tự an ủi mình.

Ban nãy đám người còn vây quanh chen chúc trước cửa sổ giờ đã tản đi gần hết. Sau khi xác nhận mình không có thư, đôi mày lá liễu của Khương Nguyên khẽ nhíu lại, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng.

Cô nói cảm ơn với nhân viên bưu điện rồi bước ra ngoài.

Từ sau kỳ thi đại học đầu tiên sau khi được khôi phục vào tháng mười năm ngoái, Khương Nguyên đã không ngừng học tập. Với tư cách là học sinh tốt nghiệp cấp ba xuất sắc của năm nay, cô đã tham gia kỳ thi trước thời hạn vào tháng mười hai.

Ngay cả cô giáo Chu ở trường cũng nói cô nhất định sẽ thi đỗ.

Rốt cuộc là đã xảy ra sai sót ở đâu?

Một cơn gió lạnh thổi đến, Khương Nguyên đang cúi đầu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay lập tức mất đi ý thức.

Cùng lúc đó, tại khu nhà quân nhân ở thủ đô.

Tạ Hựu Xuyên đang ngồi trên xe lăn, trước mắt tối sầm lại, toàn thân vô lực ngã sang một bên.

"Rầm!"

Thân hình gầy gò ngã xuống sàn nhà, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

...

Khi Khương Nguyên tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong khu nhà của công nhân, viên chức.

Cô nằm trên giường, ánh mắt lướt qua tờ báo ố vàng dán trên tường, đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn quên mất mình đã về nhà bằng cách nào.

Môi khô nứt đến đau rát, Khương Nguyên chớp mắt, suy nghĩ dần trở lại, một tay chống giường ngồi dậy một cách dễ dàng.

Hình như sức của cô lớn hơn một chút thì phải, nhưng đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn nên cô không hề nhận ra.

4

0

4 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.