0 chữ
Chương 20
Chương 20
“Phải.” An Học Dân đáp chắc nịch, vì Tiểu Ngũ mà ông buộc phải làm vậy.
Để đứa nhỏ mang bí mật như thế sống trong đại gia đình đầy ánh mắt soi mói, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lộ, nghĩ thôi đã thấy bất an. Chia nhà rồi, ít nhất mỗi nhà một ngả, không bị giám sát chặt chẽ.
Ông còn muốn cố gắng kiếm thêm tiền, xây một căn nhà mới, để Tiểu Ngũ có phòng riêng.
An Tiểu Tứ tội nghiệp: “Ba, con cũng muốn lên Thẩm Thành tìm mẹ.”
An Học Dân xoa đầu con, dịu giọng: “Tiểu Tứ, ba chỉ có thể chăm được một đứa, nhiều hơn thì ba lo không xuể.” Cũng là để tránh bị để ý.
Tiểu Tứ buồn nhưng vẫn hiểu chuyện: “Được rồi, con biết mẹ thương Tiểu Ngũ nhất, gặp nó chắc mẹ sẽ mềm lòng.”
An Ức Tình tươi cười kéo tay cậu lắc nhẹ: “Anh ơi, tới lúc đó em mang kẹo sữa cho anh.”
Mắt Tiểu Tứ sáng rực: “Mang nhiều vào nhé.”
An Ức Tình kiễng chân, giả bộ người lớn xoa đầu anh trai: “Vậy anh phải ngoan đấy.” Giọng điệu già dặn nhưng giọng nói vẫn là tiếng trẻ con mềm mại, đáng yêu đến mức không chịu nổi.
Tiểu Tứ: “...”
“Ha ha ha.” Mấy anh em đều bật cười.
Ở làng họ chẳng có gì giấu được, chuyện nhà họ An sắp chia lập tức lan khắp nơi, lời ra tiếng vào đủ kiểu. An Học Dân đi vay tiền khắp làng, ai cũng tìm cớ từ chối. Không chỉ là ý của lão An, mà mọi người cũng sợ cho vay rồi không đòi lại được.
Ông chạy một vòng chẳng vay được bao nhiêu, lại còn nhận đủ lời mỉa mai, tức đến phát bệnh. Người nghèo thì chẳng ai quen, có tiền thì bà con xa cũng kéo đến tìm, đời là vậy.
Cuối cùng, An Ngọc Đào cho ông mượn năm chục tệ toàn bộ tiền tích góp của vợ chồng bà.
Lão An biết chuyện thì nổi giận, gọi Ngọc Đào đến mắng một trận. Bà chỉ lặng lẽ nghe, không cãi nửa lời. Bà hiểu quá rõ, cha mẹ trọng nam khinh nữ, con trai mới là bảo bối, còn con gái chỉ để gả lấy tiền sính lễ.
Ngày xưa, nếu không nhờ anh cả đứng ra ngăn cha mẹ đòi thêm sính lễ, bà đã chẳng lấy được Từ Chính Quân.
Trong lòng bà, nhà nhỏ của mình là quan trọng nhất, sau đó mới tới hai anh trai, cha mẹ xếp cuối. Không phải bà bất hiếu, mà là quá lạnh lòng.
Bà vẫn qua lại với nhà mẹ đẻ, đều vì hai anh trai.
Nhưng năm chục tệ cũng không đủ để nhập hàng hải sản, An Học Dân vẫn rối bời, ngoài việc ra biển, ngày nào cũng tìm cách vay tiền. Nhà lớn của nhầ họ An chỉ có một phòng, nhiều con, ngủ chung giường lớn.
An Ức Tình ngủ trong cùng, sát tường, chăn của cô là loại còn khá mới, tám phần mới tinh; những người khác đều đắp chăn bông cũ vón cục, dùng cả chục năm rồi.
Cô trằn trọc mãi không ngủ được, cứ thấy giường không bằng phẳng, ảo giác sao?
Anh hai ngủ bên cạnh lo lắng hỏi: “Tiểu Ngũ sao thế?”
An Ức Tình ngồi dậy, vỗ vỗ giường: “Có chỗ không phẳng, khó chịu.”
Không phẳng? Cả đám không ngủ nữa, lật chăn xem, tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện một cái hố dưới giường. An Đông Hải tò mò thò tay vào, mò ra một cuốn sách. Mọi người hào hứng, thi nhau thò tay vào.
Chẳng mấy chốc đã moi hết ra: “Ủa, nhiều sách quá, sao lại để ở đây? Là sách của ba à?”
Có sách tiếng Anh, sách Lý, Hóa, Sử, Toán... tổng cộng hơn chục cuốn.
An Ức Tình lấy đại một cuốn Hóa, lật ra, thấy nhiều công thức quen thuộc, không kìm được chút bồi hồi. Cô vốn rất thích Hóa học, vì có thể làm đủ loại thí nghiệm thú vị. Dù sức khỏe không cho phép làm thí nghiệm trực tiếp nhưng cô đã xem rất nhiều video thí nghiệm sinh động trên mạng.
An Học Dân làm việc xong về nhà, rửa ráy rồi vào phòng, thấy cả năm đứa con chưa ngủ, đang ôm sách đọc. Ngay cả Tiểu Ngũ mới vừa biết chữ cũng nghiêm túc cầm sách lên đọc, chăm chú như thật.
Dáng vẻ ấy rất giống mẹ, khiến ông không khỏi nhớ nhung: “Mấy quyển này là của mẹ các con, mẹ thích đọc sách nhất. Trước kia điều kiện không tiện, bà ấy toàn giấu sách dưới gầm giường. Không ngờ lại bị các con lục ra. Lúc đọc thì nhớ giữ gìn, đừng làm hỏng, không thì mẹ sẽ giận đấy.”
Để đứa nhỏ mang bí mật như thế sống trong đại gia đình đầy ánh mắt soi mói, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lộ, nghĩ thôi đã thấy bất an. Chia nhà rồi, ít nhất mỗi nhà một ngả, không bị giám sát chặt chẽ.
Ông còn muốn cố gắng kiếm thêm tiền, xây một căn nhà mới, để Tiểu Ngũ có phòng riêng.
An Tiểu Tứ tội nghiệp: “Ba, con cũng muốn lên Thẩm Thành tìm mẹ.”
An Học Dân xoa đầu con, dịu giọng: “Tiểu Tứ, ba chỉ có thể chăm được một đứa, nhiều hơn thì ba lo không xuể.” Cũng là để tránh bị để ý.
Tiểu Tứ buồn nhưng vẫn hiểu chuyện: “Được rồi, con biết mẹ thương Tiểu Ngũ nhất, gặp nó chắc mẹ sẽ mềm lòng.”
An Ức Tình tươi cười kéo tay cậu lắc nhẹ: “Anh ơi, tới lúc đó em mang kẹo sữa cho anh.”
An Ức Tình kiễng chân, giả bộ người lớn xoa đầu anh trai: “Vậy anh phải ngoan đấy.” Giọng điệu già dặn nhưng giọng nói vẫn là tiếng trẻ con mềm mại, đáng yêu đến mức không chịu nổi.
Tiểu Tứ: “...”
“Ha ha ha.” Mấy anh em đều bật cười.
Ở làng họ chẳng có gì giấu được, chuyện nhà họ An sắp chia lập tức lan khắp nơi, lời ra tiếng vào đủ kiểu. An Học Dân đi vay tiền khắp làng, ai cũng tìm cớ từ chối. Không chỉ là ý của lão An, mà mọi người cũng sợ cho vay rồi không đòi lại được.
Ông chạy một vòng chẳng vay được bao nhiêu, lại còn nhận đủ lời mỉa mai, tức đến phát bệnh. Người nghèo thì chẳng ai quen, có tiền thì bà con xa cũng kéo đến tìm, đời là vậy.
Cuối cùng, An Ngọc Đào cho ông mượn năm chục tệ toàn bộ tiền tích góp của vợ chồng bà.
Ngày xưa, nếu không nhờ anh cả đứng ra ngăn cha mẹ đòi thêm sính lễ, bà đã chẳng lấy được Từ Chính Quân.
Trong lòng bà, nhà nhỏ của mình là quan trọng nhất, sau đó mới tới hai anh trai, cha mẹ xếp cuối. Không phải bà bất hiếu, mà là quá lạnh lòng.
Bà vẫn qua lại với nhà mẹ đẻ, đều vì hai anh trai.
Nhưng năm chục tệ cũng không đủ để nhập hàng hải sản, An Học Dân vẫn rối bời, ngoài việc ra biển, ngày nào cũng tìm cách vay tiền. Nhà lớn của nhầ họ An chỉ có một phòng, nhiều con, ngủ chung giường lớn.
An Ức Tình ngủ trong cùng, sát tường, chăn của cô là loại còn khá mới, tám phần mới tinh; những người khác đều đắp chăn bông cũ vón cục, dùng cả chục năm rồi.
Anh hai ngủ bên cạnh lo lắng hỏi: “Tiểu Ngũ sao thế?”
An Ức Tình ngồi dậy, vỗ vỗ giường: “Có chỗ không phẳng, khó chịu.”
Không phẳng? Cả đám không ngủ nữa, lật chăn xem, tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện một cái hố dưới giường. An Đông Hải tò mò thò tay vào, mò ra một cuốn sách. Mọi người hào hứng, thi nhau thò tay vào.
Chẳng mấy chốc đã moi hết ra: “Ủa, nhiều sách quá, sao lại để ở đây? Là sách của ba à?”
Có sách tiếng Anh, sách Lý, Hóa, Sử, Toán... tổng cộng hơn chục cuốn.
An Ức Tình lấy đại một cuốn Hóa, lật ra, thấy nhiều công thức quen thuộc, không kìm được chút bồi hồi. Cô vốn rất thích Hóa học, vì có thể làm đủ loại thí nghiệm thú vị. Dù sức khỏe không cho phép làm thí nghiệm trực tiếp nhưng cô đã xem rất nhiều video thí nghiệm sinh động trên mạng.
An Học Dân làm việc xong về nhà, rửa ráy rồi vào phòng, thấy cả năm đứa con chưa ngủ, đang ôm sách đọc. Ngay cả Tiểu Ngũ mới vừa biết chữ cũng nghiêm túc cầm sách lên đọc, chăm chú như thật.
Dáng vẻ ấy rất giống mẹ, khiến ông không khỏi nhớ nhung: “Mấy quyển này là của mẹ các con, mẹ thích đọc sách nhất. Trước kia điều kiện không tiện, bà ấy toàn giấu sách dưới gầm giường. Không ngờ lại bị các con lục ra. Lúc đọc thì nhớ giữ gìn, đừng làm hỏng, không thì mẹ sẽ giận đấy.”
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
