0 chữ
Chương 26
Chương 26
Bí thư đại đội và Đại đội trưởng Hứa đều không muốn bọn họ ly hôn, thật sự là mười mấy dặm xung quanh, chưa có ai ly hôn cả, đại đội Thạch Giản và đại đội Lâm Hà của bọn họ mà có một người ly hôn, thì ở mười mấy dặm xung quanh sẽ gây xôn xao, trở thành trò cười mất.
Đại đội trưởng Hứa trầm ngâm nhìn Hứa Minh Nguyệt: "Đại Lan, cháu nghĩ sao?"
Hứa Minh Nguyệt lau nước mắt trên mặt, hít mũi khôi phục giọng nói bình thường: "Bác cả, tình hình trước mắt, thôn Vương Gia không có đường sống cho cháu rồi, trời đất bao la, cháu có thể đi đâu được chứ? Phiền bác ngày mai cùng cháu đến huyện, cháu đã là người chết một lần rồi, chân đất không sợ chân đi giày, ngày mai cháu sẽ đến huyện tìm lãnh đạo của anh ta." Hứa Minh Nguyệt vừa khóc vừa nói những lời cay độc: "Cháu không sống được, anh ta cũng đừng hòng sống yên! Cùng lắm thì đồng quy vu tận!"
Vương Căn Sinh sắp tức chết rồi: "Cô không hiểu tiếng người hay sao? Tôi ép chết cô hồi nào? Bảo cô ly hôn cô không ly! Nói để cô ở nhà chăm sóc cha mẹ tôi, có nhà ở, có đất trồng, cô cũng không muốn! Tôi không cho cô đường sống hồi nào? Là cô không cho tôi đường sống!" Anh ta nói lớn tiếng hơn cả Hứa Minh Nguyệt, còn tủi thân hơn: "Cô nhất định phải ép chết tôi mới được sao?"
Bí thư đại đội liếc xéo anh ta một cái, trong lòng vô cùng cạn lời, đây là nói tiếng người à?
Lúc này cha mẹ Vương Căn Sinh cũng cầm gậy và đòn gánh chạy tới, nhìn thấy đứa con trai bảo bối của mình ướt đẫm và bầm dập, không cần biết đúng sai, giơ đòn gánh lên định đánh Hứa Minh Nguyệt.
Ông Vương xông lên trước: "Con đĩ nhỏ không biết xấu hổ kia, dám đánh con trai tao!"
Bà Vương theo sau.
Ông bà Vương sinh sáu người con gái mới sinh được một cậu con trai bảo bối này, ngoài bốn mươi tuổi mới sinh được, cậu con trai bảo bối này lại còn giỏi giang, trở thành công nhân chính thức ở thành phố, nửa đời trước bọn họ bị người ta khinh thường bao nhiêu, bây giờ lại tự hào bấy nhiêu, những sự tự hào này đều là do đứa con trai bảo bối của bọn họ mang lại.
Đặc biệt là bà Vương, con trai chính là mạng của bà ta!
Bình thường bọn họ nâng Vương Căn Sinh trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, khi nào đã động đến một sợi tóc của anh ta đâu? Nhìn thấy con trai bị đánh, cả người bọn họ đều phát điên, đánh tới tấp vào Hứa Minh Nguyệt.
Lúc này xung quanh đại bộ phận đều đã tản đi đắp đê rồi, mấy người nói chuyện cũng không cách xa nhau.
Đại đội trưởng Hứa trầm ngâm nhìn Hứa Minh Nguyệt: "Đại Lan, cháu nghĩ sao?"
Hứa Minh Nguyệt lau nước mắt trên mặt, hít mũi khôi phục giọng nói bình thường: "Bác cả, tình hình trước mắt, thôn Vương Gia không có đường sống cho cháu rồi, trời đất bao la, cháu có thể đi đâu được chứ? Phiền bác ngày mai cùng cháu đến huyện, cháu đã là người chết một lần rồi, chân đất không sợ chân đi giày, ngày mai cháu sẽ đến huyện tìm lãnh đạo của anh ta." Hứa Minh Nguyệt vừa khóc vừa nói những lời cay độc: "Cháu không sống được, anh ta cũng đừng hòng sống yên! Cùng lắm thì đồng quy vu tận!"
Bí thư đại đội liếc xéo anh ta một cái, trong lòng vô cùng cạn lời, đây là nói tiếng người à?
Lúc này cha mẹ Vương Căn Sinh cũng cầm gậy và đòn gánh chạy tới, nhìn thấy đứa con trai bảo bối của mình ướt đẫm và bầm dập, không cần biết đúng sai, giơ đòn gánh lên định đánh Hứa Minh Nguyệt.
Ông Vương xông lên trước: "Con đĩ nhỏ không biết xấu hổ kia, dám đánh con trai tao!"
Bà Vương theo sau.
Đặc biệt là bà Vương, con trai chính là mạng của bà ta!
Bình thường bọn họ nâng Vương Căn Sinh trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, khi nào đã động đến một sợi tóc của anh ta đâu? Nhìn thấy con trai bị đánh, cả người bọn họ đều phát điên, đánh tới tấp vào Hứa Minh Nguyệt.
Lúc này xung quanh đại bộ phận đều đã tản đi đắp đê rồi, mấy người nói chuyện cũng không cách xa nhau.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
