0 chữ
Chương 26
Chương 26
“Mới sáng sớm anh ấy lên núi làm gì?” Nơi này cách thôn cũng hai ba dặm đường, Hứa Hà Hoa nhíu mày, vừa định cất tiếng gọi thì đã thấy một bóng người mảnh mai chạy từ xa tới.
Hứa Vãn Xuân theo phản xạ hạ thấp giọng:
“Mẹ, anh ấy đang hẹn hò ạ?”
Hứa Hà Hoa gõ lên trán con gái:
“Con nít biết gì mà nói chuyện hẹn hò hả?”
Sao lại không biết? Bác sĩ Hứa ôm đầu vừa bị gõ, rất là không phục. Cô thấy qua cả đống chuyện rồi còn gì!
"Mẹ ơi, mình không qua xem thử à?" Nhìn thấy mẹ không những không tiến lại gần mà còn kéo con lừa lùi về sau, Hứa Vãn Xuân sốt ruột lên tiếng.
Hứa Hà Hoa liếc cô một cái: "Xem cái gì mà xem? Nhìn cái cổ con kìa, thụt lại mau."
Bị cắt đứt chuỗi ngày không còn giải trí, Hứa Vãn Xuân thở dài: "Con chỉ hơi tò mò thôi mà."
"Tò mò cái gì? Chuyện chẳng liên quan gì đến nhà mình cả." Ở nơi như thế này mà hẹn gặp nhau, nhất định là có chuyện không vừa ý, có khi là gia đình phản đối, hoặc chuyện sính lễ không thỏa thuận được. Chị là bậc trưởng bối, chẳng thể chạy đi hóng chuyện của đám trẻ được, đúng không?
Nhất là mối quan hệ giữa chị với chị dâu cả cũng chẳng tốt lành gì, tự nhiên chị chẳng muốn dính vào chuyện riêng tư của con chị ta, cũng không định bàn tán sau lưng. Nghĩ tới đó, Hứa Hà Hoa lại nhìn sang con gái, dặn dò:
"Chuyện hôm nay xem như chưa từng thấy, ai cũng không được phép nói ra, nhớ chưa?"
"Biết rồi mà!" Hứa Vãn Xuân đâu phải ngốc, cô chỉ thấy mấy ngày gần đây buồn chán quá, muốn hóng chuyện cho vui thôi.
Hai mẹ con đứng chờ tại chỗ nửa tiếng, đợi trời sáng hẳn mới tiếp tục lên đường trên lưng lừa.
Khi đi ngang miếu Thổ Địa, Hứa Hà Hoa dẫn con gái vào quét dọn trong ngoài một lượt, rồi dâng lên hai cái bánh bao trắng lớn làm lễ vật.
Trên đường rời khỏi, Hứa Vãn Xuân mới cất tiếng hỏi điều thắc mắc trong lòng:
"Mẹ, mẹ tin thần Phật thật à?" Hai cái bánh bao trắng đấy... mẹ nuôi bình thường còn tiếc không nỡ ăn mà. Nhưng vài năm nữa chắc phá bỏ Tứ Cựu rồi, lúc đó cái miếu cũ kỹ rêu phong này e là không giữ được.
Hứa Hà Hoa theo phản xạ quay đầu lại, nhìn chăm chú vào bức tượng thần nghiêm trang nứt nẻ. Chị không nói tin, cũng chẳng bảo không tin, chỉ khẽ nói:
"Mẹ là đến để trả lễ."
Hứa Vãn Xuân tuy rất tò mò mẹ nuôi từng cầu gì, nhưng cũng không hỏi ra, chỉ đưa bàn tay bé nhỏ của mình, tự động nhét vào lòng bàn tay chai sần của mẹ, rồi khi đối phương cúi đầu nhìn, cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười lây lan, Hứa Hà Hoa liền cảm thấy gió lạnh trong lòng tan biến sạch, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.
Sau núi của của thôn Hứa Gia giáp ranh với thôn Lý Gia.
Diện tích không nhỏ, nhưng chẳng có cảnh sắc gì đặc biệt, tên gọi cũng bình thường đến mức không thể thường hơn: Thanh Sơn.
Thế nhưng chính ngọn núi không bắt mắt này, vào những năm nông nhàn khó khăn, lại nuôi sống hàng chục dặm quanh đây.
Mà núi rừng tháng Năm, khi băng tuyết tan dần và được tưới nhuần bởi mưa xuân, không chỉ là kho lương thực của người dân, mà còn là kho báu của dân hái thuốc.
Vừa vào núi được một tiếng, Hứa Hà Hoa đã thu hoạch đầy một gùi... nào là rau dớn, mầm gai, mộc nhĩ, nấm phỉ... thậm chí chị còn thấy một cây phúc bồn tử, đến cuối tháng là chín.
Ngược lại, Hứa Vãn Xuân vốn háo hức với việc tìm thuốc lại chẳng may mắn bằng, gùi của cô chỉ lót được một lớp mỏng.
Chủ yếu là vì cô không nhận ra được nhiều loại dược thảo, mà những loài thích hợp hái vào tháng Năm thì lại càng ít.
Ví dụ như vừa nãy gặp một đám lớn kim ngân hoa, nhưng nhụy hoa chưa nở, ít nhất còn phải đợi nửa tháng nữa mới hái được.
Chỉ mong nửa tháng đó đừng bị người khác nhanh tay cướp mất. Chỗ ấy nếu bán đi thì cũng được hai hào...
Dĩ nhiên, nếu bị người khác hái trước thật, Hứa Vãn Xuân cũng chỉ tiếc nuối vài giây.
Dù sao, cả một dãy núi rộng lớn này còn chờ cô “chinh phục” mà.
Vì thế, dù thu hoạch ít hơn dự kiến, Hứa Vãn Xuân cũng không thấy nản chí.
Hứa Vãn Xuân theo phản xạ hạ thấp giọng:
“Mẹ, anh ấy đang hẹn hò ạ?”
Hứa Hà Hoa gõ lên trán con gái:
“Con nít biết gì mà nói chuyện hẹn hò hả?”
Sao lại không biết? Bác sĩ Hứa ôm đầu vừa bị gõ, rất là không phục. Cô thấy qua cả đống chuyện rồi còn gì!
"Mẹ ơi, mình không qua xem thử à?" Nhìn thấy mẹ không những không tiến lại gần mà còn kéo con lừa lùi về sau, Hứa Vãn Xuân sốt ruột lên tiếng.
Hứa Hà Hoa liếc cô một cái: "Xem cái gì mà xem? Nhìn cái cổ con kìa, thụt lại mau."
Bị cắt đứt chuỗi ngày không còn giải trí, Hứa Vãn Xuân thở dài: "Con chỉ hơi tò mò thôi mà."
"Tò mò cái gì? Chuyện chẳng liên quan gì đến nhà mình cả." Ở nơi như thế này mà hẹn gặp nhau, nhất định là có chuyện không vừa ý, có khi là gia đình phản đối, hoặc chuyện sính lễ không thỏa thuận được. Chị là bậc trưởng bối, chẳng thể chạy đi hóng chuyện của đám trẻ được, đúng không?
"Chuyện hôm nay xem như chưa từng thấy, ai cũng không được phép nói ra, nhớ chưa?"
"Biết rồi mà!" Hứa Vãn Xuân đâu phải ngốc, cô chỉ thấy mấy ngày gần đây buồn chán quá, muốn hóng chuyện cho vui thôi.
Hai mẹ con đứng chờ tại chỗ nửa tiếng, đợi trời sáng hẳn mới tiếp tục lên đường trên lưng lừa.
Khi đi ngang miếu Thổ Địa, Hứa Hà Hoa dẫn con gái vào quét dọn trong ngoài một lượt, rồi dâng lên hai cái bánh bao trắng lớn làm lễ vật.
Trên đường rời khỏi, Hứa Vãn Xuân mới cất tiếng hỏi điều thắc mắc trong lòng:
"Mẹ, mẹ tin thần Phật thật à?" Hai cái bánh bao trắng đấy... mẹ nuôi bình thường còn tiếc không nỡ ăn mà. Nhưng vài năm nữa chắc phá bỏ Tứ Cựu rồi, lúc đó cái miếu cũ kỹ rêu phong này e là không giữ được.
"Mẹ là đến để trả lễ."
Hứa Vãn Xuân tuy rất tò mò mẹ nuôi từng cầu gì, nhưng cũng không hỏi ra, chỉ đưa bàn tay bé nhỏ của mình, tự động nhét vào lòng bàn tay chai sần của mẹ, rồi khi đối phương cúi đầu nhìn, cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười lây lan, Hứa Hà Hoa liền cảm thấy gió lạnh trong lòng tan biến sạch, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.
Sau núi của của thôn Hứa Gia giáp ranh với thôn Lý Gia.
Diện tích không nhỏ, nhưng chẳng có cảnh sắc gì đặc biệt, tên gọi cũng bình thường đến mức không thể thường hơn: Thanh Sơn.
Thế nhưng chính ngọn núi không bắt mắt này, vào những năm nông nhàn khó khăn, lại nuôi sống hàng chục dặm quanh đây.
Vừa vào núi được một tiếng, Hứa Hà Hoa đã thu hoạch đầy một gùi... nào là rau dớn, mầm gai, mộc nhĩ, nấm phỉ... thậm chí chị còn thấy một cây phúc bồn tử, đến cuối tháng là chín.
Ngược lại, Hứa Vãn Xuân vốn háo hức với việc tìm thuốc lại chẳng may mắn bằng, gùi của cô chỉ lót được một lớp mỏng.
Chủ yếu là vì cô không nhận ra được nhiều loại dược thảo, mà những loài thích hợp hái vào tháng Năm thì lại càng ít.
Ví dụ như vừa nãy gặp một đám lớn kim ngân hoa, nhưng nhụy hoa chưa nở, ít nhất còn phải đợi nửa tháng nữa mới hái được.
Chỉ mong nửa tháng đó đừng bị người khác nhanh tay cướp mất. Chỗ ấy nếu bán đi thì cũng được hai hào...
Dĩ nhiên, nếu bị người khác hái trước thật, Hứa Vãn Xuân cũng chỉ tiếc nuối vài giây.
Dù sao, cả một dãy núi rộng lớn này còn chờ cô “chinh phục” mà.
Vì thế, dù thu hoạch ít hơn dự kiến, Hứa Vãn Xuân cũng không thấy nản chí.
5
0
1 tháng trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
