0 chữ
Chương 24
Chương 24
Sắc mặt Lưu Đại Hà càng thêm tuyệt vọng.
Hứa Kính Quân vẫn giữ được bình tĩnh, ông biết vợ bác sĩ Tào cũng biết nghề y, hễ phụ nữ trong thôn có bệnh là tìm đến chị ấy.
Chỉ không rõ chị ấy có chữa được vết thương ngoài da không. Nếu không được thì đành phải đưa Lưu Đại Hà lên trấn, không thể để anh ta mất máu mà chết.
Nghĩ vậy, Hứa Kính Quân hỏi tiếp: “Cô Tô có trị được không?”
Câu này vừa dứt, mười mấy người đàn ông trong phòng đều im bặt, có kẻ nghi hoặc, cũng có kẻ tràn đầy hy vọng nhìn về phía Tô Nam.
Tô Nam đã lục được một mảnh vải sạch, đang đè lên vết thương của Lưu Đại Hà để cầm máu, tiện thể kiểm tra xem có chạm đến xương không, chỉ hờ hững đáp:
“Xem được.”
Nói rồi, chị ấy cuộn một miếng vải lại đưa cho Lưu Đại Hà cắn.
Thật ra tốt nhất là dùng xuyên ô sống, thảo ô sống giã nát đắp lên để gây tê, như vậy xử lý sẽ đỡ đau hơn.
Nhưng hai thứ đó dễ gây bỏng da hoặc trúng độc, chị ấy không giỏi như chồng, khó kiểm soát liều lượng, thôi thì chịu đau một chút còn hơn.
Nghĩ đến đây, chị ấy quay sang nhìn Hứa Kính Quân:
“Tôi không rảnh tay, cần người nấu thuốc giúp, phải rửa sạch vết thương.”
Hứa Kính Quân lập tức đồng ý: “Cô nói đi, tôi nấu.”
Tô Nam: “Ba mươi gram kim ngân hoa, mười gram bồ công anh, đổ bốn bát nước sắc còn một bát mang đến.”
Hứa Kính Quân biết chữ, nhưng chưa từng bốc thuốc, lúng túng, nói lắp:
“Cái... cái gì cơ? Cô nói lại lần nữa.”
Đây là bài thuốc đơn giản nhất, mục đích là ngăn nhiễm trùng vết thương, chứ thời này làm gì có vắc-xin uốn ván.
Cứu người như cứu hỏa, Hứa Vãn Xuân nãy giờ im lặng giờ không thể chần chừ, buông một câu:
“Để cháu làm.”
Rồi xách cân tiểu ly chạy đến ngăn kéo đựng kim ngân hoa và bồ công anh.
Nhưng vì cô không cao, lại phải kéo ghế ra đứng lên.
Khi tất cả mọi người còn đang sững sờ, cô đã cân xong kim ngân hoa, đưa cho Tô Nam xác nhận:
“Thím, đúng rồi chứ ạ?”
Tô Nam sững người, vô thức gật đầu:
“...Đúng rồi.”
Có được khẳng định, Hứa Vãn Xuân đổ kim ngân hoa vào cái mẹt nhỏ, rồi đi cân bồ công anh.
Chờ Tô Nam xác nhận lần nữa, cô liền bê thuốc chạy thẳng vào bếp.
Hứa Kính Quân lúc này mới hoàn hồn, nheo mắt:
“Cô Tô, Đại Hà giao cho cô vậy, tôi đi giúp Vãn Xuân sắc thuốc.”
Lúc này trên mặt Tô Nam đã bình tĩnh trở lại, chị ấy gật đầu:
“Làm phiền rồi.”
...
Lưu Đại Hà may mắn không bị gãy xương.
Cộng thêm thời gian sắc thuốc, chỉ khoảng nửa tiếng là xử lý xong.
Vừa hay bác sĩ Tào cũng quay về, kiểm tra lại vết thương lần nữa, xác định không có vấn đề gì mới kê thêm ít thuốc bôi ngoài tiêu viêm cầm máu, còn dặn nếu có sốt thì đến gọi anh ấy.
Đợi cả nhóm người khiêng bệnh nhân rời đi rầm rập, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng bác sĩ Tào và mẹ con nhà họ Hứa.
Hứa Hà Hoa chỉ về trước bác sĩ Tào vài phút, hoàn toàn không biết đến “chiến tích vĩ đại” của con gái, đang định dẫn con về nhà trước, lát nữa sẽ mang lễ đến thăm lại.
Chẳng ngờ, chị còn chưa kịp mở miệng cáo từ, Tô Nam đã cúi xuống nhìn đứa nhỏ, giọng dịu dàng:
“Đào Hoa, nói với thím nghe con học được cách nhận biết thuốc từ đâu vậy?”
Bác sĩ Tào ngẩn ra: “Cái gì cơ?”
Chị ấy nhanh chóng kể lại sự việc cho chồng, quả nhiên đổi lấy một vẻ mặt sửng sốt y hệt.
Hứa Hà Hoa cũng quay sang nhìn con gái, hơi ngẩn ngơ... chuyện này khác hẳn với những gì chị tính toán.
“Lúc bác sĩ Tào đang chế thuốc, con có hỏi một chút.” Trước đó bước ra chủ động là vì trách nhiệm của người thầy thuốc, dù giờ chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, dù năm đó chọn ngành y chỉ vì một công việc thể diện, nhưng mười năm học hành, lời thề cứu người đã khắc sâu vào xương tủy. Tuy nhiên, Hứa Vãn Xuân cũng không phải kẻ bốc đồng, cô nói ra lý do đã chuẩn bị từ trước.
Bị ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn tới, Tào Tú thoáng ngẩn người rồi mới mơ hồ nhớ lại: “Ừm... hình như con thật sự có hỏi mấy vị thuốc... Đào Hoa con nhớ được hết à?”
Tuy việc “làm màu” có hơi xấu hổ, nhưng lúc này chỉ có thể trả lời vậy, Hứa Vãn Xuân cắn răng gật đầu: “Những vị con đã hỏi, con đều nhớ.”
Hứa Kính Quân vẫn giữ được bình tĩnh, ông biết vợ bác sĩ Tào cũng biết nghề y, hễ phụ nữ trong thôn có bệnh là tìm đến chị ấy.
Chỉ không rõ chị ấy có chữa được vết thương ngoài da không. Nếu không được thì đành phải đưa Lưu Đại Hà lên trấn, không thể để anh ta mất máu mà chết.
Nghĩ vậy, Hứa Kính Quân hỏi tiếp: “Cô Tô có trị được không?”
Câu này vừa dứt, mười mấy người đàn ông trong phòng đều im bặt, có kẻ nghi hoặc, cũng có kẻ tràn đầy hy vọng nhìn về phía Tô Nam.
Tô Nam đã lục được một mảnh vải sạch, đang đè lên vết thương của Lưu Đại Hà để cầm máu, tiện thể kiểm tra xem có chạm đến xương không, chỉ hờ hững đáp:
“Xem được.”
Nói rồi, chị ấy cuộn một miếng vải lại đưa cho Lưu Đại Hà cắn.
Nhưng hai thứ đó dễ gây bỏng da hoặc trúng độc, chị ấy không giỏi như chồng, khó kiểm soát liều lượng, thôi thì chịu đau một chút còn hơn.
Nghĩ đến đây, chị ấy quay sang nhìn Hứa Kính Quân:
“Tôi không rảnh tay, cần người nấu thuốc giúp, phải rửa sạch vết thương.”
Hứa Kính Quân lập tức đồng ý: “Cô nói đi, tôi nấu.”
Tô Nam: “Ba mươi gram kim ngân hoa, mười gram bồ công anh, đổ bốn bát nước sắc còn một bát mang đến.”
Hứa Kính Quân biết chữ, nhưng chưa từng bốc thuốc, lúng túng, nói lắp:
“Cái... cái gì cơ? Cô nói lại lần nữa.”
Đây là bài thuốc đơn giản nhất, mục đích là ngăn nhiễm trùng vết thương, chứ thời này làm gì có vắc-xin uốn ván.
Cứu người như cứu hỏa, Hứa Vãn Xuân nãy giờ im lặng giờ không thể chần chừ, buông một câu:
Rồi xách cân tiểu ly chạy đến ngăn kéo đựng kim ngân hoa và bồ công anh.
Nhưng vì cô không cao, lại phải kéo ghế ra đứng lên.
Khi tất cả mọi người còn đang sững sờ, cô đã cân xong kim ngân hoa, đưa cho Tô Nam xác nhận:
“Thím, đúng rồi chứ ạ?”
Tô Nam sững người, vô thức gật đầu:
“...Đúng rồi.”
Có được khẳng định, Hứa Vãn Xuân đổ kim ngân hoa vào cái mẹt nhỏ, rồi đi cân bồ công anh.
Chờ Tô Nam xác nhận lần nữa, cô liền bê thuốc chạy thẳng vào bếp.
Hứa Kính Quân lúc này mới hoàn hồn, nheo mắt:
“Cô Tô, Đại Hà giao cho cô vậy, tôi đi giúp Vãn Xuân sắc thuốc.”
Lúc này trên mặt Tô Nam đã bình tĩnh trở lại, chị ấy gật đầu:
“Làm phiền rồi.”
...
Lưu Đại Hà may mắn không bị gãy xương.
Cộng thêm thời gian sắc thuốc, chỉ khoảng nửa tiếng là xử lý xong.
Đợi cả nhóm người khiêng bệnh nhân rời đi rầm rập, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng bác sĩ Tào và mẹ con nhà họ Hứa.
Hứa Hà Hoa chỉ về trước bác sĩ Tào vài phút, hoàn toàn không biết đến “chiến tích vĩ đại” của con gái, đang định dẫn con về nhà trước, lát nữa sẽ mang lễ đến thăm lại.
Chẳng ngờ, chị còn chưa kịp mở miệng cáo từ, Tô Nam đã cúi xuống nhìn đứa nhỏ, giọng dịu dàng:
“Đào Hoa, nói với thím nghe con học được cách nhận biết thuốc từ đâu vậy?”
Bác sĩ Tào ngẩn ra: “Cái gì cơ?”
Chị ấy nhanh chóng kể lại sự việc cho chồng, quả nhiên đổi lấy một vẻ mặt sửng sốt y hệt.
Hứa Hà Hoa cũng quay sang nhìn con gái, hơi ngẩn ngơ... chuyện này khác hẳn với những gì chị tính toán.
“Lúc bác sĩ Tào đang chế thuốc, con có hỏi một chút.” Trước đó bước ra chủ động là vì trách nhiệm của người thầy thuốc, dù giờ chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, dù năm đó chọn ngành y chỉ vì một công việc thể diện, nhưng mười năm học hành, lời thề cứu người đã khắc sâu vào xương tủy. Tuy nhiên, Hứa Vãn Xuân cũng không phải kẻ bốc đồng, cô nói ra lý do đã chuẩn bị từ trước.
Bị ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn tới, Tào Tú thoáng ngẩn người rồi mới mơ hồ nhớ lại: “Ừm... hình như con thật sự có hỏi mấy vị thuốc... Đào Hoa con nhớ được hết à?”
Tuy việc “làm màu” có hơi xấu hổ, nhưng lúc này chỉ có thể trả lời vậy, Hứa Vãn Xuân cắn răng gật đầu: “Những vị con đã hỏi, con đều nhớ.”
5
0
1 tháng trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
