TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Ăn cơm trưa xong, Hứa Hà Hoa không vội nghỉ mà lôi hết đống quần áo hàng xóm tặng ra xem.

Hôm qua trời tối sớm, chưa kịp sắp xếp. Hôm nay chị chọn ra mấy bộ vừa người con gái, phần còn lại xếp gọn lại

“Nhà thím Tô là người có điều kiện, quần áo này không chỉ đẹp mà còn mới tinh, chắc chưa giặt đến lần thứ hai. Vải cũng xịn, toàn là bông mịn đó.”

Sáng nay mặc vào, Hứa Vãn Xuân cũng ngạc nhiên, nhất là còn có cả quần yếm, quá hợp mốt:

“Mẹ thấy con là con gái, để mẹ kiếm miếng vải hoa, may cái váy cho con sau.”

Nhà họ Hứa đông con, hồi nhỏ điều kiện khó khăn, Hứa Hà Hoa là con thứ ba, chưa từng có nổi bộ đồ mới, váy thì càng không dám mơ. Giờ có con gái, thứ gì cần có phải có.

Hứa Vãn Xuân cũng thích váy, nhưng nghĩ đến chuyện tốn kém lại từ chối

“Không cần đâu mẹ, mặc quần là được rồi.”

Hứa Hà Hoa không chịu ngồi yên, sắp xếp xong quần áo lại ngồi vào khung dệt. Thấy con gái ái ngại chuyện tiền nong, chị cười:

“Người nhỏ xíu thế kia, dăm tấc vải là may xong cái váy rồi, chẳng đáng bao nhiêu đâu.”

Hứa Vãn Xuân không rành mấy chuyện may vá, nhưng nhìn thân hình nhỏ bé của mình, có vẻ đúng là không tốn nhiều vải thật. Cô bèn không từ chối nữa, rồi đề nghị:

“Mẹ nghỉ ngơi chút đi, chiều còn ra đồng nữa mà.”

“Để tối nghỉ, cuộn vải này có người đặt rồi, mẹ phải tranh thủ dệt cho kịp.”

“Cái này bán được tiền hả mẹ?”

“Mẹ dệt đẹp nên vải mẹ làm mười mét bán được năm đồng, có người dệt xấu hơn thì chỉ được ba đồng.”

Theo mặt bằng giá cả thời nay, vậy là ổn rồi

“Vậy dệt xong một cuộn mất bao lâu ạ?”

“Cũng tùy, mỗi ngày dệt năm sáu tiếng thì khoảng mười lăm đến hai mươi ngày.”

Lâu vậy á Vãn Xuân giật mình, rồi lại nghĩ muốn phụ giúp:

“Vậy con học được không?”

Hứa Hà Hoa phì cười:

“Lớn thêm chút nữa đi, tay chân con bé xíu, chắc không nổi.”

“Lớn cỡ nào mới được?”

“Ít nhất cũng phải mười tuổi.”

Ở thôn, có đứa tám tuổi đã bắt đầu dệt, nhưng con gái chị người yếu, mà chị cũng không đến mức túng thiếu đến độ phải bắt con làm việc nặng.

Lại thêm một con đường kiếm tiền bị chặn, Vãn Xuân quyết tâm bám trụ với hướng học dược, nên đổi chủ đề:

“Nhà bác sĩ Tào không làm ruộng hả mẹ?”

“Không cần, nhà bác ấy toàn mua lương thực ăn.”

Vãn Xuân chống cằm, đầy ngưỡng mộ

“Vậy nhà bác ấy sống thoải mái thật.”

“Ừ, hai vợ chồng đều có học thức, mình sao so được.”

Nói tới đây, Hứa Hà Hoa chợt quay sang nhìn con gái

“Đến tháng Chín, con khỏe hơn rồi, mẹ cho con đi học nhé.”

Từ chuyện mẹ nuôi dám ly hôn từ tận năm 1950, Hứa Vãn Xuân đã biết chị là người mạnh mẽ, dám nghĩ dám làm. Nhưng không ngờ mẹ lại chủ động đề xuất chuyện cho mình đi học.

Khoảnh khắc đó, Hứa Vãn Xuân vừa ngỡ ngàng vừa xúc động. Một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình:

“Con được đi học thật ạ?”

Nghe vậy, tay Hứa Hà Hoa khựng lại, hình ảnh ngày ly hôn chợt ùa về.

Đối với Lý Sơn Hải, chị vốn chẳng còn quyến luyến gì. Có từng thích đi nữa, thì mười lăm năm xa cách cũng đã làm nhạt nhòa tất cả.

Nên bị bỏ cũng chẳng oán trách gì.

5

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.