0 chữ
Chương 12
Chương 12
“Dạ.” Hứa Vãn Xuân vui vẻ đồng ý, rồi lại hỏi: “Bác sĩ Tào giỏi lắm hả mẹ?”
“Giỏi lắm! Con đừng nhìn anh ta mới ba mươi mấy tuổi, có bao nhiêu nhân vật lớn tìm đến khám bệnh đó…” Nói đến đây, Hứa Hà Hoa kéo ghế sát lại gần con gái, hạ giọng: “Nghe ông lớn trong làng nói, tổ tiên nhà họ Tào từng chữa bệnh cho hoàng đế đấy. Nếu không phải vậy thì một người họ ngoại như anh ta làm sao có danh tiếng ở thôn mình?”
Hứa Vãn Xuân cũng nhỏ giọng theo: “Bác sĩ Tào không phải người thôn mình ạ?”
“Không, mười mấy năm trước anh ta từ Sơn Đông chuyển đến.”
Năm 1950, tính ngược lại hơn mười năm thì trùng hợp với thời kỳ cao trào của phong trào “Vượt Quan Đông”. Sau khi hiểu ra, Hứa Vãn Xuân lại tiếp tục hỏi chuyện khác.
Cứ thế, bữa cơm tối trôi qua trong cuộc trò chuyện rôm rả.
Sau khi ăn xong, vệt nắng cuối cùng trên trời cũng tắt hẳn.
Hai mẹ con tắm nước nóng dưới ánh hoàng hôn.
Hứa Vãn Xuân nhất quyết đòi tự tắm.
Nhưng thân hình nhỏ bé khiến cô chẳng có chút quyền lên tiếng nào, hai chân khẳng khiu hoàn toàn không thể chống đỡ nổi sức mạnh của mẹ nuôi, bị túm lấy, kì cọ sạch sẽ từ đầu đến chân.
Sinh ra và lớn lên ở phương Nam, chưa từng trải qua tình huống này, bác sĩ Hứa hận không thể đào cái hố chui xuống.
Chỉ đành không ngừng tự an ủi mình… Rồi sẽ quen thôi, rồi sẽ quen thôi.
Nhưng cảm giác xấu hổ, lúng túng ấy, khi trượt vào trong chăn bông mềm mại, thoải mái lăn vài vòng, đã bay biến hết.
Có quá nhiều chuyện chất chứa trong lòng, Hứa Vãn Xuân tưởng rằng đêm nay sẽ trằn trọc mất ngủ.
Không ngờ… vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay.
Lúc mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng trưng.
Cô ngơ ngác nhìn trần nhà lợp bằng cành lau hồi lâu, rồi mới cam chịu lật chăn, ngồi dậy mặc quần áo.
Mở cửa phòng, đi một vòng trong nhà ngoài sân xác nhận không thấy ai, Hứa Vãn Xuân lại bước vào bếp.
Trong nồi có cháo ấm, còn có bánh bao trắng và một quả trứng luộc như mẹ nuôi đã nói tối qua.
Bữa sáng thế này, dù ở thời hiện đại cũng không tệ.
Hứa Vãn Xuân khẽ thở dài, vừa nghĩ cách kiếm tiền, vừa nhanh chóng rửa mặt rồi ăn sáng.
Sau khi ăn xong, rửa bát đũa, cô định quét sân làm chút việc trong khả năng.
Không ngờ, trong nhà ngoài sân, ngay cả chuồng lừa cũng đã sạch bong.
Hứa Vãn Xuân chẳng băn khoăn nữa, dứt khoát mở cổng viện, đi thẳng đến nhà bác sĩ Tào.
Cơ thể này quá nhỏ, quá yếu, chỉ dựa vào cơm trắng với trứng thì dinh dưỡng không đủ.
Cô cần ăn thịt, có sữa thì càng tốt.
Nhưng dù là cá, thịt hay sữa, tất cả đều cần tiền.
Cô không thể trông chờ hết vào mẹ nuôi được. Người ta chẳng nợ cô gì, cô cũng không mặt dày đến mức ấy.
Thế nên, cô phải nghĩ cách kiếm tiền.
Thực ra, trước năm 1966, viết văn là nghề thu nhập cao, nhưng một đứa bé tám tuổi mù chữ như cô thì đừng nghĩ đến chuyện đó.
Cuối cùng, chỉ có một cách vừa phù hợp với thân hình nhỏ bé, vừa kiếm tiền nhanh… là bán thuốc nam!
Nhưng cô chỉ là một bác sĩ ngoại khoa, gặp ca khó còn phải nhờ người hỗ trợ, căn bản không biết nhiều về thảo dược.
Thế nên, sang học hỏi là điều bắt buộc.
Trước tiên… cứ bắt đầu từ việc đến chào hỏi cái đã.
...
Nắng sớm ấm áp, bốn bề không gió.
Có lẽ vì tâm thái đã khác, hôm nay Hứa Vãn Xuân thậm chí còn có tâm trạng ngắm cảnh.
Chỉ mấy bước đường mà vẫn không quên ngước nhìn bầu trời xanh, mây trắng và ngôi làng nhỏ.
“Giỏi lắm! Con đừng nhìn anh ta mới ba mươi mấy tuổi, có bao nhiêu nhân vật lớn tìm đến khám bệnh đó…” Nói đến đây, Hứa Hà Hoa kéo ghế sát lại gần con gái, hạ giọng: “Nghe ông lớn trong làng nói, tổ tiên nhà họ Tào từng chữa bệnh cho hoàng đế đấy. Nếu không phải vậy thì một người họ ngoại như anh ta làm sao có danh tiếng ở thôn mình?”
Hứa Vãn Xuân cũng nhỏ giọng theo: “Bác sĩ Tào không phải người thôn mình ạ?”
“Không, mười mấy năm trước anh ta từ Sơn Đông chuyển đến.”
Năm 1950, tính ngược lại hơn mười năm thì trùng hợp với thời kỳ cao trào của phong trào “Vượt Quan Đông”. Sau khi hiểu ra, Hứa Vãn Xuân lại tiếp tục hỏi chuyện khác.
Cứ thế, bữa cơm tối trôi qua trong cuộc trò chuyện rôm rả.
Hai mẹ con tắm nước nóng dưới ánh hoàng hôn.
Hứa Vãn Xuân nhất quyết đòi tự tắm.
Nhưng thân hình nhỏ bé khiến cô chẳng có chút quyền lên tiếng nào, hai chân khẳng khiu hoàn toàn không thể chống đỡ nổi sức mạnh của mẹ nuôi, bị túm lấy, kì cọ sạch sẽ từ đầu đến chân.
Sinh ra và lớn lên ở phương Nam, chưa từng trải qua tình huống này, bác sĩ Hứa hận không thể đào cái hố chui xuống.
Chỉ đành không ngừng tự an ủi mình… Rồi sẽ quen thôi, rồi sẽ quen thôi.
Nhưng cảm giác xấu hổ, lúng túng ấy, khi trượt vào trong chăn bông mềm mại, thoải mái lăn vài vòng, đã bay biến hết.
Có quá nhiều chuyện chất chứa trong lòng, Hứa Vãn Xuân tưởng rằng đêm nay sẽ trằn trọc mất ngủ.
Không ngờ… vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay.
Cô ngơ ngác nhìn trần nhà lợp bằng cành lau hồi lâu, rồi mới cam chịu lật chăn, ngồi dậy mặc quần áo.
Mở cửa phòng, đi một vòng trong nhà ngoài sân xác nhận không thấy ai, Hứa Vãn Xuân lại bước vào bếp.
Trong nồi có cháo ấm, còn có bánh bao trắng và một quả trứng luộc như mẹ nuôi đã nói tối qua.
Bữa sáng thế này, dù ở thời hiện đại cũng không tệ.
Hứa Vãn Xuân khẽ thở dài, vừa nghĩ cách kiếm tiền, vừa nhanh chóng rửa mặt rồi ăn sáng.
Sau khi ăn xong, rửa bát đũa, cô định quét sân làm chút việc trong khả năng.
Không ngờ, trong nhà ngoài sân, ngay cả chuồng lừa cũng đã sạch bong.
Hứa Vãn Xuân chẳng băn khoăn nữa, dứt khoát mở cổng viện, đi thẳng đến nhà bác sĩ Tào.
Cơ thể này quá nhỏ, quá yếu, chỉ dựa vào cơm trắng với trứng thì dinh dưỡng không đủ.
Nhưng dù là cá, thịt hay sữa, tất cả đều cần tiền.
Cô không thể trông chờ hết vào mẹ nuôi được. Người ta chẳng nợ cô gì, cô cũng không mặt dày đến mức ấy.
Thế nên, cô phải nghĩ cách kiếm tiền.
Thực ra, trước năm 1966, viết văn là nghề thu nhập cao, nhưng một đứa bé tám tuổi mù chữ như cô thì đừng nghĩ đến chuyện đó.
Cuối cùng, chỉ có một cách vừa phù hợp với thân hình nhỏ bé, vừa kiếm tiền nhanh… là bán thuốc nam!
Nhưng cô chỉ là một bác sĩ ngoại khoa, gặp ca khó còn phải nhờ người hỗ trợ, căn bản không biết nhiều về thảo dược.
Thế nên, sang học hỏi là điều bắt buộc.
Trước tiên… cứ bắt đầu từ việc đến chào hỏi cái đã.
...
Nắng sớm ấm áp, bốn bề không gió.
Có lẽ vì tâm thái đã khác, hôm nay Hứa Vãn Xuân thậm chí còn có tâm trạng ngắm cảnh.
Chỉ mấy bước đường mà vẫn không quên ngước nhìn bầu trời xanh, mây trắng và ngôi làng nhỏ.
7
0
1 tháng trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
