TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

“Phải đấy, tỷ nói rất đúng.” Ngôn Hạ cùng đám người đều gật đầu.

Hạ Hòa An nghe vậy cũng âm thầm gật gù. Trước kia y từng thấy chủ tử coi trọng Ngôn Xuân là hơi quá, cảm thấy bản thân chẳng kém gì. Nhưng giờ nhìn lại, đúng là có lý.

Người đang đắc ý, mà còn giữ được tâm thái điềm tĩnh, lại còn nghĩ tới hậu họa thì mới là đáng quý. Y liền thu lại sự đắc ý vừa nhen nhóm trong lòng. Hai mươi bốn cái vái, cái sau cùng còn long trọng hơn cả mười cái trước cộng lại.

Ngôn Xuân thoáng nhìn vẻ trầm tư của Hạ Hòa An, trong lòng cũng an tâm phần nào.

Bên cạnh nàng ấy thì không lo. Chỉ lo bên thái giám, ba người bọn Hạ Hòa An là người thường xuyên ra ngoài, giao tiếp nhiều. Chỉ sợ một khi đắc ý lại sinh kiêu, dễ gây chuyện. Đến lúc đó, chỉ vì một câu nói khoe mẽ mà chuốc họa thì mới là rắc rối.

May mà hiện giờ xem ra… không cần lo nữa.

Hạ Hòa An là người biết chừng mực.

“Chúng ta cứ nhớ kỹ một điều thôi, chủ tử nhà ta không phải người để bọn ta phải chịu ấm ức.” Yên Xuân hạ lời kết.

Cả đám người cùng gật đầu. Sáu người, dù gặp chuyện vui như vậy, vẫn không hề lơ là. Ai vào việc nấy, thu dọn gọn gàng, sạch sẽ.

Mà tại gian chính phía hậu viện, bọn cung nữ thái giám nhất là đám như Tiểu Lưu Tử, những kẻ trước giờ hay ức hϊếp bọn Hạ Hòa An thì trong lòng thấp thỏm không yên. Còn những người vẫn giữ khoảng cách, ít qua lại với nhóm Ngôn Xuân, thì giờ đầy vẻ ngưỡng mộ.

Được vạn tuế gia ban thưởng, ấy là đại diện cho vinh quang tối cao. Ra ngoài chỉ cần nhắc đến cũng đủ khiến người khác liếc mắt nhìn một cái đầy kính nể.

“Chẳng ngờ được. Nếu không phải tận mắt thấy, ai dám tin nàng ta lại gặp được phúc phận lớn thế này?” Trong mắt Kính Tần, thoáng qua một tia căm giận.

Nàng ta cụp mi, dưới ánh nến, những đường vân nơi đuôi mắt càng rõ nét.

“Chu công công Chu, ngày mai phạt hai tên thái giám bên Hạ Quý nhân một trận.”

“Vâng.” Chu Bỉnh trầm giọng đáp lời.

Hắn ta tướng mạo bình thường, khoảng ba mươi tuổi, là tổng quản thái giám của Thừa Càn cung. Thoạt nhìn chẳng khác ai, nhưng trong Thừa Càn cung, ai nấy đều khϊếp sợ hắn ta.

Hạ Hòa An mỗi lần gặp Chu Bỉnh, đều thấy lạnh cả sống lưng. Ngay cả mở miệng, cũng không dám nhiều lời.



Một trận chăn gối khiến chăn đệm cuộn sóng, trên gương mặt trắng mịn của Nguyễn Yên phủ một tầng mồ hôi mỏng. Nàng da thịt trắng nõn, như ngọc thượng hạng.

Ngôn Xuân và những người khác cũng chỉ thoa một lớp phấn mỏng, lúc này dung mạo càng thêm kiều diễm yếu mềm.

Ẩm thực nam nữ, là bản năng lớn nhất của con người.

Tuy không có lòng tranh sủng, nhưng Nguyễn Yên cũng chẳng phải người bài xích hoan ái nam nữ. Nàng tựa trong lòng Khang Hi, mặt hoa đào e ấp, định dịu dàng một phen, đang vắt óc suy nghĩ không biết nên nói: “Vạn tuế gia, thắt lưng thϊếp đau quá,” Hay là làm ra dáng vẻ yếu mềm đáng thương để khiến người thương xót?

4

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.