TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

“Quách Lạc La thường tại ở tại gian phòng nhỏ này phải không?”

Hắn ta dường như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt cả đám người Hạ quý nhân thoắt cái liền biến đổi.

Quách Lạc La thường tại?!

Không phải là chủ tử bọn họ sao?!

Cả gian phòng nhỏ lập tức quay đầu nhìn về phía Nguyễn Yên, trong ánh mắt ai nấy đều hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết.

Ngay cả Nguyễn Yên cũng ngẩn người.

“Chủ tử! Vạn tuế gia truyền gọi người theo giá!”

Khuôn mặt của Hạ Hòa An gần như lập tức rạng rỡ như hoa nở mùa xuân.

Nguyễn Yên sững người.

Mãi đến khi Tôn Tiểu Nhạc tuyên xong khẩu dụ, nàng vẫn chưa thật sự hoàn hồn. Chỉ là sắc mặt nàng bình thản, khiến Tôn Tiểu Nhạc lại thấy nàng trầm tĩnh thong dong, không giống Hạ quý nhân bên kia cứ ồn ào nhao nhao.

“Thường tại, Vạn tuế gia đang đợi ở điện Càn Thanh.” Tôn Tiểu Nhạc mỉm cười, “Long liễn đã chờ sẵn ngoài kia, chi bằng người mau vào sửa soạn, thay y phục đi thôi?”

“Vâng, vâng.” Ngôn Xuân đáp lời lanh lẹ, vừa cười vừa ra hiệu Hạ Hòa An tiếp đãi Tôn Tiểu Nhạc, còn nàng ấy thì đưa Nguyễn Yên vào trong phòng thay đồ.

Hạ Hòa An cũng lanh trí, lấy chiếc túi gấm mang bên người ra, trong đó là toàn bộ của cải chừng hai mươi lượng bạc. Y vừa sai Tiểu Đậu Tử đi lấy trà, vừa tiến đến bắt chuyện thân mật với Tôn Tiểu Nhạc.

Tôn Tiểu Nhạc cũng phối hợp, nhẹ nhàng nhận lấy, rồi mỉm cười nhắc khẽ: “Giờ đang tháng Tám, cung cấm tràn mùi quế. Hương thì thơm đấy, nhưng nồng quá, thật khó chịu.”

Trong nội thất.

Ngôn Xuân hiểu ngay, đây là ngầm nhắc Vạn tuế gia không ưa mùi hương gắt. Nàng ấy lập tức quay sang dặn nhỏ: “Lấy hộp kem dưỡng mà Nội Vụ phủ đưa tháng trước, loại không có mùi ấy. Hương túi cũng thay đi, dùng loại lá sen cũ.”

“Vâng.” Ngôn Hạ khẽ đáp.

Trong phòng ai nấy đều tất bật, khung cảnh vui mừng rộn ràng.

Bên kia, trong chính phòng, Hạ quý nhân tức giận hất trâm hoa trên đầu xuống, nghiến răng giẫm nát đóa hoa dưới chân, mặt đỏ bừng: “Vạn tuế gia đã bao tháng không để ý tới nàng ta! Hôm nay lại nhớ đến là sao? Chẳng lẽ giở trò gì?”

Nàng ta nghiến răng, trừng mắt nhìn về phía đối diện, như thể có thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết cái gai trong mắt kia.

Cùng cung, Kính tần và Thành Đáp ứng cũng có chung suy nghĩ. Đừng nói họ, ngay cả Nguyễn Yên, đến lúc hành lễ trong điện Càn Thanh vẫn còn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.

“Thường tại Quách Lạc La thị bái kiến Vạn tuế gia.”

“Miễn lễ.” Khang Hi phất tay, ra hiệu nàng lại gần.

Nguyễn Yên do dự một chút, định ngồi xuống ghế thêu cạnh long sàng.

“Ngồi ở đây đi.” Khang Hi vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh.

Nguyễn Yên hơi sửng sốt, nhưng lần này không do dự, bước tới ngồi xuống. Nàng cảm thấy đêm nay tâm trạng vị hoàng đế này hình như rất tốt.

“Trẫm nghe nói dạo gần đây khanh bệnh, giờ đã khá hơn chưa?” Khang Hi dịu giọng, nét mặt thân thiện, hoàn toàn không giống bậc đế vương có thể định đoạt sinh tử chỉ bằng một lời.

Nguyễn Yên khẽ gật đầu: “Thân thể thϊếp đã hồi phục.”

Vốn dĩ tối nay nàng còn định bảo phòng bếp chuẩn bị một bữa khuya, thịt dê nướng ăn kèm bánh lá sen, thêm chén nước mơ giếng mát lạnh. Danh sách món đã soạn sẵn cả rồi.

Nào ngờ lại bị triệu hầu giá.

Nghĩ đến đây, nàng chỉ thấy tiếc ngẩn ngơ.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.