TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 85
Chương 85

Đức Khắc Tân né người tránh một quả cầu vừa bay tới, bất lực than:

"Đại ca, tụi nó đánh huynh thì đệ còn hiểu được, sao ngay cả đệ cũng bị vạ lây?"

Diệp Khắc Thư mặt không cảm xúc, phủi cục tuyết vừa dính trên đầu:

"Vì ngươi là đứa lớn."

Ban đầu đúng là không nên dính dáng vào chuyện này.

Phúc Toàn và Khang Hi đứng trong sân, thỉnh thoảng cũng bị vạ lây vài quả cầu lạc đường. Phúc Toàn rất nghi ngờ rằng là do Đông An Ninh cố tình nhân lúc hỗn loạn ném sang.

Hắn quay sang nhìn Khang Hi, hỏi:

"Hoàng thượng, chúng ta cứ đứng đây mãi sao?"

Khang Hi liếc qua một cái:

"Không đứng thì làm gì? Hay huynh muốn tham gia, dắt đám củ cải con kia đi đánh Diệp Khắc Thư?"

Phúc Toàn cười gãi đầu:

"Cũng không phải không được. Nếu người cũng muốn chơi thì hay là mỗi người chọn một phe, người chọn trước!"

Nghe vậy, Khang Hi có chút dao động. Ánh mắt dừng lại ở một khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng lên vì chạy nhiều, lông mày khẽ nhíu lại, rồi chậm rãi nói:

"Trẫm không thích bắt nạt trẻ con."

Phúc Toàn lắc đầu, trong bụng nghĩ: “Miệng thì nói vậy, nhưng lúc nãy là ai ném cầu tuyết vào người Đông cách cách rồi còn đắc ý lắm cơ chứ.”

Đông An Ninh chạy đến mồ hôi đầm đìa, cả người nóng bừng, cổ họng khô khốc. Nàng dừng lại, ho khan một tiếng, hít một hơi lạnh thấy dễ chịu hơn. Vừa hay thấy Đức Khắc Tân chạy ngang qua, nàng lại túm một mớ tuyết dưới đất đuổi theo.

Chạy thêm vài bước, thấy Đức Khắc Tân ngày càng chạy xa, nàng đành chậm lại.

Ngay lúc đó, giọng của Khang Hi vang lên sau lưng:

"Đừng chạy nữa, cũng nghịch đủ rồi, đứng qua một bên đi, trẫm giúp muội lấy lại công bằng!"

Cô bé này trông lanh lợi vậy chứ sức lực chẳng có bao nhiêu, bị Hoàng thượng nắm cổ áo kéo lại mà chẳng tốn chút sức nào. Chắc toàn bộ khí lực đều biến thành tinh thần phấn chấn rồi.

Nghĩ vậy, Khang Hi kéo nhẹ, lôi nàng về đứng cạnh mình.

Đông An Ninh bĩu môi:

"Huynh cũng vừa bắt nạt muội còn gì."

Khang Hi hơi nhướng mày, đáp tỉnh bơ:

"Nhị ca của trẫm đã đứng về phía Diệp Khắc Thư rồi, nếu trẫm mà cũng chạy mất, các muội chẳng còn chút cơ hội nào đâu."

"…" Đông An Ninh nhón người nhìn ra sân, đánh giá tình hình. Sau vài giây suy tính, nàng quyết định: Làm người phải thức thời, cho dù là chơi đùa cũng phải nghiêm túc mà chơi.

Nàng chắp tay, mặt mày đầy vẻ nịnh nọt, ngẩng đầu nói với vẻ khẩn cầu:

"Nhờ cả vào huynh đó. Dù sao huynh cũng là hoàng thượng, nhất định phải dẫn dắt bọn muội chiến thắng nha!"

Khang Hi ánh mắt ánh lên nụ cười, khẽ gật đầu đầy giữ thể diện, rồi giao Đông An Ninh cho Thu ma ma bên cạnh, dặn dò:

"Đừng để nàng ấy chơi tiếp nữa."

Thu ma ma liên tục gật đầu, giữ chặt tay An Ninh, không để nàng chạy đi.

Sau đó, Khang Hi liền dẫn theo một đám "củ cải con", cùng Phúc Toàn, Diệp Khắc Thư, Đức Khắc Tân chính thức khai chiến.

Để tỏ ra công bằng, Phúc Toàn cũng lựa thêm vài đứa trẻ năm sáu tuổi để lập đội phản công.

5

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.