0 chữ
Chương 73
Chương 73
Đến chiều, khi Đông An Ninh ghé qua viện của Hách Xá Lý thị, mới biết An Dao đang nghiêm túc chơi trò "chọn hồng" với đứa bé hai tuổi Long Khoa Đa. Muội ấy còn bắt chước giọng nàng, lặp lại từng lời từng chữ cho Long Khoa Đa nghe. Trải qua một buổi chiều “hun đúc tư tưởng”, Long Khoa Đa học được ba chữ “đại nữ chủ”, sau đó suốt ngày đem ra khoe khoang:
"Tỷ tỷ, đại nữ chủ!"
"Ngạch nương, đại nữ chủ!"
"A mã, đại nữ chủ!"
"Chó con, đại nữ chủ! Cầu cầu, đại nữ chủ!"
…
Đông An Ninh: "… Nghiệp chướng mà!"
Lần này Khang Hi đến Đông phủ, không hề báo trước với Đông An Ninh, chỉ mang theo hai giỏ hồng rồi rời đi. Trước lúc đi, hắn mỉm cười nói:
“Biểu muội tuy tuổi còn nhỏ, nhưng những lời nói ra lại rất có ý tứ. Mong cữu cữu đừng trách phạt nàng.”
Đông Quốc Duy thở dài một tiếng, đáp:
“Tiểu tổ tông ấy ta sao nỡ trách được! Thân thể nàng vốn yếu nhược, có lúc ta chỉ sợ lỡ lời nặng một chút liền khiến hồn phách nàng bay mất.”
Nghe đến đây, khóe môi Khang Hi khẽ giật:
“Biểu muội chẳng qua là thân thể yếu, chứ lá gan thì không nhỏ đâu. Cữu cữu lo lắng hơi quá rồi.”
Kỳ thực, có đôi khi chính hắn lại sợ lời nói của tiểu biểu muội đủ dọa bay hồn người khác, chẳng hạn như cữu cữu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn là một đứa trẻ, chắc Đông Quốc Duy cũng không chấp nhất.
Đông Quốc Duy vuốt râu, trầm ngâm nói:
“Ta cũng không biết trước nay con bé lại dạy dỗ muội muội kiểu đó. Sau này phải để ý hơn một chút, kẻo lại làm hỏng Dao Dao.”
Khang Hi không đáp. Lúc này thị vệ đã thu xếp xong mọi thứ, Lương Cửu Công bước đến hành lễ, cung kính bẩm:
“Hoàng thượng, nên khởi giá rồi ạ!”
“Cung tiễn Hoàng thượng!”
Đông Quốc Duy vội vàng dẫn theo hạ nhân Đông phủ hành lễ tiễn đưa.
Khang Hi lên xe ngựa, vén rèm nói:
“Cữu cữu cứ hồi phủ đi, đừng để trẫm làm chậm trễ.”
Đông Quốc Duy mỉm cười gật đầu.
Xe ngựa lăn bánh chậm rãi. Khang Hi hạ rèm, nhớ lại cảnh Đông An Ninh dỗ muội muội trong vườn cây, bất giác lắc đầu cười nhẹ:
“Tiểu quỷ lanh lợi!”
Muốn định ra quy củ đâu phải dễ dàng như cái miệng chạm nhau là xong. Phải hội đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, một bộ quy tắc mới có thể áp dụng. Hoàng tổ mẫu từng nói, người ở trên nhiều khi càng phải nghiêm với bản thân, mới có thể làm gương cho kẻ dưới. Bằng không, theo Hán học mà nói, chính là “thượng lương bất chính, hạ lương tất tà”, người trên không ngay, người dưới sẽ lệch lạc theo.
"Tỷ tỷ, đại nữ chủ!"
"Ngạch nương, đại nữ chủ!"
"A mã, đại nữ chủ!"
"Chó con, đại nữ chủ! Cầu cầu, đại nữ chủ!"
…
Đông An Ninh: "… Nghiệp chướng mà!"
Lần này Khang Hi đến Đông phủ, không hề báo trước với Đông An Ninh, chỉ mang theo hai giỏ hồng rồi rời đi. Trước lúc đi, hắn mỉm cười nói:
“Biểu muội tuy tuổi còn nhỏ, nhưng những lời nói ra lại rất có ý tứ. Mong cữu cữu đừng trách phạt nàng.”
“Tiểu tổ tông ấy ta sao nỡ trách được! Thân thể nàng vốn yếu nhược, có lúc ta chỉ sợ lỡ lời nặng một chút liền khiến hồn phách nàng bay mất.”
Nghe đến đây, khóe môi Khang Hi khẽ giật:
“Biểu muội chẳng qua là thân thể yếu, chứ lá gan thì không nhỏ đâu. Cữu cữu lo lắng hơi quá rồi.”
Kỳ thực, có đôi khi chính hắn lại sợ lời nói của tiểu biểu muội đủ dọa bay hồn người khác, chẳng hạn như cữu cữu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn là một đứa trẻ, chắc Đông Quốc Duy cũng không chấp nhất.
Đông Quốc Duy vuốt râu, trầm ngâm nói:
“Ta cũng không biết trước nay con bé lại dạy dỗ muội muội kiểu đó. Sau này phải để ý hơn một chút, kẻo lại làm hỏng Dao Dao.”
Khang Hi không đáp. Lúc này thị vệ đã thu xếp xong mọi thứ, Lương Cửu Công bước đến hành lễ, cung kính bẩm:
“Cung tiễn Hoàng thượng!”
Đông Quốc Duy vội vàng dẫn theo hạ nhân Đông phủ hành lễ tiễn đưa.
Khang Hi lên xe ngựa, vén rèm nói:
“Cữu cữu cứ hồi phủ đi, đừng để trẫm làm chậm trễ.”
Đông Quốc Duy mỉm cười gật đầu.
Xe ngựa lăn bánh chậm rãi. Khang Hi hạ rèm, nhớ lại cảnh Đông An Ninh dỗ muội muội trong vườn cây, bất giác lắc đầu cười nhẹ:
“Tiểu quỷ lanh lợi!”
Muốn định ra quy củ đâu phải dễ dàng như cái miệng chạm nhau là xong. Phải hội đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, một bộ quy tắc mới có thể áp dụng. Hoàng tổ mẫu từng nói, người ở trên nhiều khi càng phải nghiêm với bản thân, mới có thể làm gương cho kẻ dưới. Bằng không, theo Hán học mà nói, chính là “thượng lương bất chính, hạ lương tất tà”, người trên không ngay, người dưới sẽ lệch lạc theo.
4
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
