0 chữ
Chương 68
Chương 68
Đông An Ninh cũng nghe được tin tức kia, lúc đầu còn hơi ngỡ ngàng, nhưng sau đó thì bình thản lại, thậm chí còn có phần chột dạ.
“Hề hề… Hiện tại ta mới có ba tuổi thôi mà, Sách Ni diễn quá lố thì đâu thể tính sổ lên đầu ta được.”
Tuy nhiên, nàng vẫn thấy tò mò là Sách Ni sớm rút lui như thế, không biết Ngao Bái liệu có thể cười đến cuối cùng hay không.
Về chuyện triều chính, nàng cũng chẳng mấy bận tâm.
Đêm đến, Hồng Túy Lâu đèn đuốc sáng trưng, âm thanh cười nói vang rền, khung cảnh trụy lạc xa hoa. Những lời thỏ thẻ e lệ, ai oán của các hoa khôi hòa cùng tiếng khách nhân cười nói ồn ào, thi thoảng lại vang lên những tràng cười điên cuồng hay tiếng mắng chửi hào sảng. Âm thanh chén đĩa va chạm nhau càng khiến không khí dưới lầu thêm náo nhiệt.
Những khách quý hơn thì ngồi tại các gian phòng riêng trên lầu.
Tại gian Thiên Tự Nhất Hào ở phía đông tầng ba, Đông Quốc Duy mỉm cười nhìn người đối diện:
“Không ngờ Sách đại nhân cũng đến đây?”
Đồ Hải cười đáp:
“Chẳng phải vừa gặp nhau sao? Thấy tiệc rượu ít người, nên mới gọi thêm Sách đại nhân cùng vui.”
Ngồi bên cạnh, La Hưu đá nhẹ chân hắn dưới bàn, ra hiệu đừng có nói lời ngu ngốc.
“Ngươi say rồi hả?” Đồ Hải nghiêng đầu nhìn hắn khó hiểu. Tiệc mới bắt đầu mà La Hưu đã muốn gục, để mình hắn tiếp đãi cả Đông Quốc Duy lẫn Sách Ngạch Đồ thì quả là áp lực không nhỏ.
“Im miệng!” La Hưu trừng mắt.
Sách Ngạch Đồ khẽ chắp tay với Đông Quốc Duy:
“Từ khi tân đế đăng cơ đến nay, vi thần vẫn chưa có dịp cùng quốc cữu gia uống rượu. Hôm nay thật mạo muội đến đây, mong quốc cữu cứ tự nhiên gọi món, tất cả để ta chi trả.”
“Cứ gọi thoải mái! Dù sao cũng đâu phải ta trả tiền.” Đông Quốc Duy gắp một miếng thịt xíu mại chua ngọt cho vào miệng, đặt đũa xuống, cười nhạt đầy ẩn ý:
“Sách Ngạch Đồ, hôm nay Sách đại nhân bị Ngao Bái chọc tức đến mức ngất xỉu, thế mà ngươi còn ra đây uống rượu hoa, không sợ bị Đô Sát Viện buộc tội à?”
Sách Ngạch Đồ thản nhiên:
“Người ngay chẳng nói lời quanh co. Cả triều đều thấy rõ, a mã ta làm vậy là vì Hoàng thượng. Đông đại nhân là quốc cữu, hà tất phải châm chọc ta?”
Đông Quốc Duy “hừ” lạnh một tiếng:
“Các ngươi toan tính chuyện gì, ta không biết cũng chẳng muốn dính dáng. Tốt thì không tới lượt ta, mà xấu thì đừng kéo ta vào.”
Nếu Sách Ni và Sách Ngạch Đồ biết chuyện “kính lão yêu trẻ” là do tiểu Ninh nhà ông khởi xướng, chắc tức đến phát bệnh tim mất.
“Hề hề… Hiện tại ta mới có ba tuổi thôi mà, Sách Ni diễn quá lố thì đâu thể tính sổ lên đầu ta được.”
Tuy nhiên, nàng vẫn thấy tò mò là Sách Ni sớm rút lui như thế, không biết Ngao Bái liệu có thể cười đến cuối cùng hay không.
Về chuyện triều chính, nàng cũng chẳng mấy bận tâm.
Đêm đến, Hồng Túy Lâu đèn đuốc sáng trưng, âm thanh cười nói vang rền, khung cảnh trụy lạc xa hoa. Những lời thỏ thẻ e lệ, ai oán của các hoa khôi hòa cùng tiếng khách nhân cười nói ồn ào, thi thoảng lại vang lên những tràng cười điên cuồng hay tiếng mắng chửi hào sảng. Âm thanh chén đĩa va chạm nhau càng khiến không khí dưới lầu thêm náo nhiệt.
Những khách quý hơn thì ngồi tại các gian phòng riêng trên lầu.
“Không ngờ Sách đại nhân cũng đến đây?”
Đồ Hải cười đáp:
“Chẳng phải vừa gặp nhau sao? Thấy tiệc rượu ít người, nên mới gọi thêm Sách đại nhân cùng vui.”
Ngồi bên cạnh, La Hưu đá nhẹ chân hắn dưới bàn, ra hiệu đừng có nói lời ngu ngốc.
“Ngươi say rồi hả?” Đồ Hải nghiêng đầu nhìn hắn khó hiểu. Tiệc mới bắt đầu mà La Hưu đã muốn gục, để mình hắn tiếp đãi cả Đông Quốc Duy lẫn Sách Ngạch Đồ thì quả là áp lực không nhỏ.
“Im miệng!” La Hưu trừng mắt.
Sách Ngạch Đồ khẽ chắp tay với Đông Quốc Duy:
“Từ khi tân đế đăng cơ đến nay, vi thần vẫn chưa có dịp cùng quốc cữu gia uống rượu. Hôm nay thật mạo muội đến đây, mong quốc cữu cứ tự nhiên gọi món, tất cả để ta chi trả.”
“Sách Ngạch Đồ, hôm nay Sách đại nhân bị Ngao Bái chọc tức đến mức ngất xỉu, thế mà ngươi còn ra đây uống rượu hoa, không sợ bị Đô Sát Viện buộc tội à?”
Sách Ngạch Đồ thản nhiên:
“Người ngay chẳng nói lời quanh co. Cả triều đều thấy rõ, a mã ta làm vậy là vì Hoàng thượng. Đông đại nhân là quốc cữu, hà tất phải châm chọc ta?”
Đông Quốc Duy “hừ” lạnh một tiếng:
“Các ngươi toan tính chuyện gì, ta không biết cũng chẳng muốn dính dáng. Tốt thì không tới lượt ta, mà xấu thì đừng kéo ta vào.”
Nếu Sách Ni và Sách Ngạch Đồ biết chuyện “kính lão yêu trẻ” là do tiểu Ninh nhà ông khởi xướng, chắc tức đến phát bệnh tim mất.
4
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
