0 chữ
Chương 66
Chương 66
Bỗng thấy Ngao Bái tiến lên chính giữa điện, cung tay hành lễ, giọng vang như chuông đồng, vọng khắp cả điện:
“Thỉnh Hoàng thượng vì nô tài mà làm chủ, ra lệnh cho Sách đại nhân trả lại phần đất của Tương Hoàng Kỳ. Về phần hai vị tá lĩnh gây chuyện trước đó, cũng đã chết trong hỗn loạn, thần sẽ không so đo với đại nhân Tô Khắc Tát Cáp nữa.”
“Ngươi vô sỉ!” Tô Khắc Tát Cáp giận dữ giơ tay chỉ mặt hắn: “Còn mặt mũi đòi công đạo? Rõ ràng chính ngươi lấn ép người quá đáng!”
Ngao Bái không thèm đáp, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sách Ni.
Sách Ni khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, rồi trong ánh mắt giận dữ của Ngao Bái, lão bỗng đảo mắt trắng dã, thân thể nghiêng về phía Sách Ngạch Đồ bên cạnh.
“A mã!” Sách Ngạch Đồ nhanh tay đỡ lấy thân thể đang ngã xuống.
Chung quanh lập tức có người phản xạ lùi về sau, như thể đang nhường chỗ cho màn kịch cũ tái diễn.
Đông Quốc Duy đứng bên, mí mắt giật liên hồi. Nói thực, lần đầu tiên thấy Sách Ni “diễn trò” như vậy, suýt chút nữa ông đã há hốc miệng vì kinh ngạc. Đông thời trong lòng cũng tự hỏi, Thái hoàng thái hậu đã hứa hẹn với lão đầu này điều gì, mà có thể khiến một vị nhất phẩm đại thần sẵn sàng vứt bỏ thể diện đến thế?
Đông Quốc Duy liếc quanh, thấy đám văn võ đại thần ai nấy đều cố giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng rõ ràng có người sắp không nhịn được cười.
Ngay cả người đã được chuẩn bị tinh thần là ông, vẫn không ngờ cảnh tượng mà mình từng coi là trò cười lại diễn ra ngay trước mắt mình lần nữa.
“Chậc chậc! Quả nhiên ta còn kém xa Sách đại nhân.” Đông Quốc Duy lắc đầu thở dài: “Đường đường là đệ nhất trong Tứ đại phụ thần, vì Hoàng thượng mà chịu làm đến mức này, thật không dễ dàng gì.”
Người đứng bên cũng phụ họa:
“Không sai! Tội nghiệp Sách đại nhân tuổi đã cao…”
Sách Ni nằm trên đất, thỉnh thoảng lại rên khe khẽ, mắt nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt như thể thở ra nhiều hơn hít vào. Bàn tay buông thõng bên cạnh còn thi thoảng khẽ run, ra chiều “lão phu bị khí tức làm tổn thương nội thể”.
Ngao Bái tức đến run rẩy cả người, gầm lên:
“Sách Ni! Lại giở chiêu này nữa!”
Trong vòng một tháng qua, lão già này đã ngất đến mấy lần!
Thấy hắn sắp lao tới, mọi người xung quanh lập tức lao vào cản lại.
Không thể để chuyện đó xảy ra! Nếu để Ngao Bái lỡ tay làm Sách Ni bị thương, hoặc tệ hơn là… chết trên điện, thì dù có công lao to lớn đến đâu cũng không bảo toàn nổi!
Bởi vậy, bất kể là người của Sách Ni hay Ngao Bái, đều nhào vào đứng chắn giữa hai người.
“Thỉnh Hoàng thượng vì nô tài mà làm chủ, ra lệnh cho Sách đại nhân trả lại phần đất của Tương Hoàng Kỳ. Về phần hai vị tá lĩnh gây chuyện trước đó, cũng đã chết trong hỗn loạn, thần sẽ không so đo với đại nhân Tô Khắc Tát Cáp nữa.”
“Ngươi vô sỉ!” Tô Khắc Tát Cáp giận dữ giơ tay chỉ mặt hắn: “Còn mặt mũi đòi công đạo? Rõ ràng chính ngươi lấn ép người quá đáng!”
Ngao Bái không thèm đáp, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sách Ni.
Sách Ni khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, rồi trong ánh mắt giận dữ của Ngao Bái, lão bỗng đảo mắt trắng dã, thân thể nghiêng về phía Sách Ngạch Đồ bên cạnh.
“A mã!” Sách Ngạch Đồ nhanh tay đỡ lấy thân thể đang ngã xuống.
Đông Quốc Duy đứng bên, mí mắt giật liên hồi. Nói thực, lần đầu tiên thấy Sách Ni “diễn trò” như vậy, suýt chút nữa ông đã há hốc miệng vì kinh ngạc. Đông thời trong lòng cũng tự hỏi, Thái hoàng thái hậu đã hứa hẹn với lão đầu này điều gì, mà có thể khiến một vị nhất phẩm đại thần sẵn sàng vứt bỏ thể diện đến thế?
Đông Quốc Duy liếc quanh, thấy đám văn võ đại thần ai nấy đều cố giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng rõ ràng có người sắp không nhịn được cười.
Ngay cả người đã được chuẩn bị tinh thần là ông, vẫn không ngờ cảnh tượng mà mình từng coi là trò cười lại diễn ra ngay trước mắt mình lần nữa.
“Chậc chậc! Quả nhiên ta còn kém xa Sách đại nhân.” Đông Quốc Duy lắc đầu thở dài: “Đường đường là đệ nhất trong Tứ đại phụ thần, vì Hoàng thượng mà chịu làm đến mức này, thật không dễ dàng gì.”
“Không sai! Tội nghiệp Sách đại nhân tuổi đã cao…”
Sách Ni nằm trên đất, thỉnh thoảng lại rên khe khẽ, mắt nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt như thể thở ra nhiều hơn hít vào. Bàn tay buông thõng bên cạnh còn thi thoảng khẽ run, ra chiều “lão phu bị khí tức làm tổn thương nội thể”.
Ngao Bái tức đến run rẩy cả người, gầm lên:
“Sách Ni! Lại giở chiêu này nữa!”
Trong vòng một tháng qua, lão già này đã ngất đến mấy lần!
Thấy hắn sắp lao tới, mọi người xung quanh lập tức lao vào cản lại.
Không thể để chuyện đó xảy ra! Nếu để Ngao Bái lỡ tay làm Sách Ni bị thương, hoặc tệ hơn là… chết trên điện, thì dù có công lao to lớn đến đâu cũng không bảo toàn nổi!
Bởi vậy, bất kể là người của Sách Ni hay Ngao Bái, đều nhào vào đứng chắn giữa hai người.
4
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
