TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Thanh Xuân Của Em Viết Tắt Là Anh.

-Mẹ ơi! Con đi học đây!!

Tôi vội vội vàng vàng ngậm bánh mì, tay đeo cặp lên vai.

Mẹ bước ra nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của tôi mà lắc đầu ngán ngẩm, bà nói:

-Mới ngày khai giảng mà đã ngủ dậy muộn rồi.

Tôi bĩu môi, tay dắt xe đạp ra khỏi nhà.

Thời tiết ấm nắng vào cuối mùa hè thật dễ chịu. Trên những cành cây khẳng khiu, chim chóc đua nhau hót ríu rí. Tôi tăng tốc chiếc xe đạp điện, phóng nhanh hết sức có thể. Hai bím tóc bay bay theo làn gió, cặp kính đỏ khẽ đu đưa.

Tên tôi là Lý Tuệ, 16 tuổi, là sinh viên năm nhất của trường trung học phổ thông Hiểu Bình.

Tôi dừng xe trước cổng trường, ở đó đã có một cô gái xinh đẹp đứng chờ tôi.

Lục Như hằn học nhìn gương mặt đẫm mồ hôi của tôi, không nhịn được mà hỏi:

-Dậy sớm khó đến thế sao?

Tôi cười, dở giọng ngọt ngào trấn an cô bạn thân:

-Xin lỗi xin lỗi, muội muội lần sau sẽ rút kinh nghiệm, tỉ tỉ bớt nóng, hạ hoả, hạ hoả.

Lục Như phì cười, vòng tay qua lưng tôi rồi cùng tôi bước vào trường.

Sân trường sau những tháng hè trống vắng giờ đã trở nên nhộn nhịp với âm thanh náo nhiệt của đám học trò cấp 3, tôi và Lục Như khoác vai nhau bước vào lớp.

-Lục Như, cậu có biết Cố Bác Thần học lớp nào không? – Tôi hỏi.

-Cố Bác Thần học cùng lớp với chúng ta mà, cậu không biết sao? – Lục Như quay sang nhìn tôi.

-Thật không?

Tôi đưa cặp mắt tròn xoe nhìn Lục Như, hỏi lại như muốn chắc chắn.

Lục Như nhăn trán, đáp:

-Tớ đùa cậu làm gì?

Tôi vui mừng hớn hở bỏ tay ra khỏi vai Lục Như, nói:

-Vậy tớ phải chạy ngay tới lớp để được ngồi cạnh cậu ấy mới được!!

Tôi chạy thật nhanh về phía trước, để lại cô bạn Lục Như đang há hốc mồm phía sau. Lục Như tặc lưỡi nhìn theo bóng dáng của tôi, phán xét:

-Lý Tuệ, cậu được lắm! Đúng là cái đồ háo sắc quên bạn!

Tôi mở vội cánh cửa, chạy vào lớp tìm Cố Bác Thần. Cậu ấy ngồi gần cửa sổ, đang ngồi đọc sách. Lâu lắm rồi mới gặp lại, Cố Bác Thần có vẻ vẫn phông độ ngời ngợi như ngày nào. Sau vài tháng hè, cậu ấy có vẻ cao hơn được một chút. Mái tóc điển hình kiểu Hàn Quốc được cắt tỉa gọn gàng, quần áo ngăn nắp chỉn chu. Nhưng điều làm tôi khó chịu nhất chính là cậu ấy đã có bạn cùng bàn, người đó không ai khác chính là Thượng Kha – cái tên lúc nào cũng phá đám chuyện của tôi. Thế mà bây giờ còn dành ngồi cạnh Cố Bác Thần, thật không thể tha thứ mà!

Tôi bước lại liếc nhìn ra hiệu cho Thượng Kha, ánh mắt lúc đó của tôi trông vô cùng sắc bén. Thượng Kha như hiểu được phần nào câu chuyện, ba chân bốn cẳng đứng dậy rồi xách cặp dọn qua chỗ khác.

Sau khi Thượng Kha đã rời đi hẳn, tôi vội vã thu lại ánh mắt đáng sợ lúc nãy.

-Cố Bác Thần, mình ngồi cạnh cậu có được không?

Tôi mong chờ câu trả lời của cậu ấy đến nỗi cặp đồng tử trở nên vô cùng long lanh.

Cố Bác Thần vẫn chuyên tâm đọc sách, lạnh lùng đáp:

-Tuỳ cậu.

Tôi mừng rỡ ngồi xuống, giả bộ dở sách ra đọc, rồi nhân cơ hội nhìn trộm cậu ấy.

Lục Như bước vào lớp thấy tôi đang ngồi cạnh Cố Bác Thần thì liền cười dụng ý, Lục Như không ngờ tôi lại có thể xin ngồi cạnh tảng băng di động Cố Bác Thần.

Chủ nhiệm của lớp 10 – 3 chúng tôi là cô Lưu Nguyệt, giáo viên dạy môn tiếng Anh. Cô đã hơn 40 tuổi nên có rất nhiều kinh nghiệm dạy học, đặc biệt cách dạy của cô cũng rất khắt khe.

Vì hôm nay chỉ là buổi nhận lớp nên chúng tôi có thể ra về sớm, tôi hẹn Lục Như tới gốc đa sân trường để cùng ăn cơm trưa.

-Cưa đổ Cố Bác Thần không phải là chuyện dễ đâu.

Lục Như bất giác nói. Tôi hơi sững người lại, sau đó liền mỉm cười:

-Nhưng chẳng phải bây giờ tớ đã có thể được ngồi cạnh cậu ấy rồi sao? Coi như kế hoạch thành công bước đầu tiên!

Cô bạn Lục Như cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm trước thói háo sắc của tôi. Lục Như bóc vỏ tôm, hỏi:

-Điều gì khiến cậu si mê cậu ấy đến vậy?

Tôi chu môi ngẫm nghĩ. Quả thật, tôi thích mọi thứ của Cố Bác Thần, vì cậu ấy đẹp trai, học giỏi, gia thế tốt, là người trong mộng của biết bao cô gái, nhưng điều làm tôi cảm thấy thích cậu ấy nhất…thì đó là một câu chuyện dài.

Tôi khẽ liếc nhìn Lục Như, đáp:

-Vì Cố Bác Thần hợp gu tớ, nên tớ thích, vậy thôi!

-Tình cảm của cậu thật chả ra đâu vào đâu, thật kỳ lạ! – Lục Như phán xét.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, rồi tập trung ăn uống, không nói thêm bất cứ câu gì.

---------------------

Ngày hôm sau.

Tiết đầu tiên của chúng tôi hôm nay là tiết Anh Văn, đây còn là môn học mà tôi học kém nhất. Thế nhưng cặp mắt ngu ngốc không chịu nghe lời của tôi cứ bình thản khép lại. Cố Bác Thần ngồi cạnh tôi nhưng cậu ấy cứ coi tôi như không tồn tại vậy. Tôi ngủ, tôi nói chuyện, hay thậm chí là làm việc riêng trong giờ học, cậu ấy vẫn không hề quan tâm.

Hành động của tôi cuối cùng cũng bị cô Lưu phát hiện, cô đưa cặp mắt không kém phần khó chịu nhìn tôi, rồi cầm quyển sách chĩa vào mặt tôi, thuyết giáo:

-Em kia! Mới ngày đầu mà đã ngủ gật rồi à? Lý Tuệ có phải không? Tôi đã coi sơ qua thành tích thời trung học cơ sở của em, thành tích Anh Văn rất kém. Em lần sau mà cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không thể qua môn nổi đâu, tôi nói cho em biết! Nếu mai mốt còn như vậy thì xuống phòng giám thị viết bản kiểm điểm, rõ chưa?!

Tôi xấu hổ, ngậm ngùi đáp:

-Vâng, em xin lỗi…

Tôi ngồi xuống nhìn Cố Bác Thần, cậu ấy vẫn đang chuyên tâm ghi chép, không thèm liếc nhìn tôi dù chỉ một cái.

Tôi xấu hổ tới nỗi rưng rưng nước mắt. Trước mặt Cố Bác Thần mà lại bị cô giáo trách mắng thế này, còn gì tệ hơn nữa cơ chứ!

30

0

6 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.