Chương 1
Chương 1
Trường Thanh dơ cây gậy gỗ trong tay chọc chọc vào đống lửa. Vốn dĩ hôm nay hắn vào núi là để hái chút thuốc đi bán kiếm tiền, không ngờ cứ đi cứ đi vào trong lại bị lạc mất.
Trời về đêm, rừng núi âm u, sương đêm mờ mờ bao phủ làm cho bóng cây cối trở nên quái dị vô cùng. Tiếng côn trùng cùng gió xào xạc làm người ta cảm thấy rùng mình không thôi. Trường Thanh chán nản, trên người lại không có chút đồ phòng thân nào ngoài một con dao ngắn và cây gậy gỗ đào được hắn khắc gọt nham nhở. Hắn ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ to lớn, phía trước là một đống lửa nhỏ.
“Haiz, không ngờ đi lên núi hái thuốc mấy năm nay mà vẫn còn bị lạc đường, rõ kỳ quái.”
Mặc dù hắn không biết chút võ công pháp thuật nào, nhưng hắn có thể tự tin đảm bảo xưa nay chưa bao giờ đi lạc đường, bởi vì hắn biết nhìn sao chỉ đường, biết xem thiên tượng. Chỉ là không biết hôm nay làm sao, trong núi có đặc biệt nhiều sương mù, đỉnh đầu sương mù dày đặc đến mức không thể nhìn thấy chút ánh sao nào, vì thế mò mẫm hồi lâu hắn mới đành bỏ cuộc ngồi lại nghỉ ngơi trong núi một đêm, chờ sáng hôm sau lại trở về. Bỗng có tiếng thứ gì to lớn vút qua.
Hắn định thần lại nín thở quan sát xung quanh, cũng không biết thứ gì vừa vụt qua, hi vọng không phải yêu quái gì đó.
“gừuuuu…”
Tiếng gầm gừ phát ra như xa như gần, Trường Thanh giật mình cảnh giác đứng dậy, mẹ nó không xui đến mức đó chứ, hôm nay là ngày tam tai thái tuế gì mà bị lạc rồi lại còn bị thứ quỷ yêu nhắm tới.
“Haizz, xem ra mạng ta có cứng đến mấy cũng không cứng bằng răng yêu quái, ra đây đi, ta cũng chẳng biết pháp thuật võ công gì, cần gì vờn mèo đuổi chuột.”
Màn sương mù dày đặc bị ánh sáng yếu ớt của đống lửa chiếu vào, tạo nên khung cảnh mờ ảo. Tiếng bước chân nặng nề vang lên ngày càng gần, đến khi tiếng chân dừng lại hẳn hắn cuối cùng cũng đã nhìn thấy trước mặt là thứ gì.
Vậy mà lại là một con hồ ly, con hồ ly này chắc chắn không bình thường, bộ lông đỏ như máu, thân hình to lớn cao tới hai mét, sau lưng có tám đuôi dài phe phẩy. Nó nhe răng nanh dữ tợn gầm gừ, ánh mắt nham hiểm của hồ ly làm người ta cảm thấy rét lạnh.
Trường Thanh liếc nhìn, lập tức rút trong ngực ra một lá bùa. Hồ ly lông đỏ kia thấy thế lập tức cảnh giác, dậm chân xuống đất định xông tới, không ngờ sau khi rút lá bùa kia ra Trường Thanh lại không ném về phía nó mà lại dán lên người mình.
Sau đó hơi thở của Trường Thanh lập tức biến mất, dường như đã bốc hơi khỏi nơi này vậy.
“Mẹ nó hồ ly tám đuôi, sống ở đây nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói trên núi này có hồ ly, huống gì còn là hồ ly tám đuổi, đúng là gặp quỷ rồi.”
Trường Thanh thở dài lẩm nhẩm, hắn ta vừa dán bùa ẩn thân, loại bùa này có thể ẩn thân, che dấu đi hơi thở của mình. Hắn rón rén vác đồ nghề của mình lên, quay đầu nhìn lại phía con hồ ly, do dự không biết có nên lập tức chạy đi hay không. Hắn sợ phát ra quá nhiều tiếng động sẽ làm bản thân để lộ ra vị trí, dù sao loại yêu quái này hắn đấu không lại.
Hắn quyết định leo lên cây, vừa nãy nhìn qua hắn cảm thấy hồ ly kia có vẻ đang bị thương, hẳn là sẽ không thèm để ý đến người vô dụng như hắn, dù sao hắn không có pháp thuật chỉ cần nó nhìn sơ là thấy ngay, căn bản không thể tạo ra chút uy hiếp nào.
Hồ ly lông đỏ kia thấy Trường Thanh chạy mất cũng thật sự không có ý định đuổi theo, nó bước mấy bước về phía đống lửa, bỗng nhiên khựng lại, phun ra một ngụm máu từ miệng, sau đó đột nhiên rầm một tiếng gục xuống đất.
“…”
Cái này, Trường Thanh trợn mắt, khi nãy còn tỏ ra hung dữ như thế vậy mà ngay sau đó đã gục, giả vờ à?
Trường Thanh vuốt cằm nghĩ ngợi, quyết định không quan tâm, dù sao như vậy càng tốt, hắn đỡ phải lo đông lo tây, ngủ một giấc tới sáng rồi sáng mai về nhà.
…
Ánh nắng chiếu qua tán lá, chiếu thẳng vào mặt Trường Thanh, hắn nheo mắt thức dậy. Tối qua ngủ trên cây cả một đêm thật sự mỏi người muốn chết, cuối cùng trời cũng sáng rồi.
Hắn xoay đầu nhìn xuống dưới, không nhìn không biết, vừa nhìn đã thấy một con hồ ly to lớn nằm dưới gốc cây.
Bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy giật mình, hóa ra con hồ ly này không phải là hồ ly lông đỏ, thứ màu đỏ kia vậy mà là máu, cũng không biết là máu của nó hay máu của ai nữa, trông thảm không nỡ nhìn. Hắn thở dài, mặc dù hắn là đại phu, biết chút y thuật, nhưng bản tính hắn lãnh đạm, chính là kiểu nếu chuyện đã không liên quan đến mình thì sống chết mặc bay.
Hắn dứt khoát nhảy xuống dưới, thu dọn đồ đạc lập tức xuống núi.
Cả đoạn đường rất thuận lợi, trời sáng trong lành, mây trong xanh gió mát vi vu thổi. Trường Thanh cứ thế đi theo con đường quen thuộc mình thường đi để xuống núi.
“Quái lạ, đi đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đến sườn núi, sao mình cứ loanh quanh ở đỉnh núi thế nhỉ?”
Trường Thanh nhíu mày, hắn lại lần mò một lần nữa định đi xuống núi, đang đi thẳng thì bỗng nhìn thấy phía trước có thứ gì rất quen thuộc. Không phải con hồ ly tối qua thì còn thứ gì chứ, Trường Thanh trợn mắt, mẹ nó gặp phải quỷ đả tường, không ngờ con quỷ đó lại là con hồ ly này.
Hắn vò đầu bứt tóc, phải làm sao bây giờ.
“Cứu ta..”
Trường Thanh ngẩn người.
“Cứu ta, ta sẽ thả ngươi đi.”
Hắn hít sâu một hơi.
“Là… Hồ ly, ngươi đang truyền âm cho ta?”
Tiếng nói đột ngột vừa nãy cũng không phải tiếng nói truyện bình thường, rõ ràng là tiếng truyền âm bằng thần thức, bởi vì tiếng nói đó vang vọng trực tiếp trong não của hắn. Hắn xoa cằm, trầm ngâm nói.
“Làm sao ta biết được cứu ngươi xong ngươi có tiện tay giết luôn ta hay không?”
“Cứu không được, ngươi chết.”
“Hừ.. không bằng, bây giờ ta giết ngươi trước, giết ngươi xong cũng phá được ảo cảnh xuống núi, lại còn không lo bị ngươi giết ngược lại.”
Tiếng truyền âm dừng lại một chút, Trường Thanh nín thở chờ đợi.
“Ngươi không giết được ta.”
Trường Thanh nhíu mày, lắc đầu một cái cười khẩy.
“Làm sao biết ta không giết được ngươi, dù sao ngươi cũng bị thương thành thế này rồi, chỉ cần tiện tay đâm một cái là đi đời.”
Lần này, lại truyền đến tiếng cười khẩy của hồ ly.
“Hừ, đừng tưởng ta không nhìn ra, trên người ngươi căn bản chẳng có chút pháp thuật nào, không có pháp thuật, thứ đao thương tầm thường vô dụng của ngươi không thể đâm vào người ta, nếu không phải như vậy ngươi nghĩ ta có thể để cho ngươi sống đến lúc này sao?”
Trường Thanh nhún vai một cái.
“Ai mà biết được, lỡ như ta có pháp khí lợi hại nào đó thì sao?”
Hồ ly trầm mặc.
“Vậy bây giờ ta dùng thần thức giết ngươi vẫn còn kịp.”
Trường Thanh nhảy dựng lên, lập tức mỉm cười tỏ vẻ đức độ.
“Sao có thể không cứu, người tốt như ta gặp phải chuyện bất bình sẽ ra tay giúp đỡ, huống gì chữa bệnh còn là nghề kiếm cơm của ta.”
Hồ ly kia hừ lạnh một tiếng không phát ra âm thanh gì nữa. Trường Thanh cẩn thận tiến lại gần xem xét.
Không ngờ con hồ ly này lại bị thương nặng như vậy, khắp nơi chi chít vết thương, lại còn bị đứt một đuôi. Như vậy tính ra nó hẳn phải là cửu vĩ hồ ly. Trường Thanh xoa cằm, cửu vĩ hồ ly, đứng đầu Hồ tộc, ngàn năm chỉ xuất hiện một, nổi danh hiển hách khắp cùng trời cuối đất.
“Nghe nói cứ sau một ngàn năm thì Hồ tộc sẽ xuất hiện một cửu vĩ hồ ly mới, kẻ sau thay kẻ trước, chưa từng có ngoại lệ, bát vĩ hồ ly muốn trở thành cửu vĩ cần không ngừng rèn luyện, mạnh đến mức có thể giết được cửu vĩ hồ đời trước, nuốt yêu đan, uống máu ăn thịt, kế thừa sức mạnh tiến hóa thành cửu vĩ hồ… con hồ ly nhà ngươi, không phải chính là Hồ Yết đó chứ?”
27
0
5 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
