0 chữ
Chương 38
Chương 38: Tuyệt đối không được nghi ngờ gu thẩm mỹ của ta
Theo lý thuyết, tại tửu lâu nhà họ Chu, một buổi mật hội với các tiểu thư, vốn dĩ là hậu nhân của những gia đình danh giá, hẳn sẽ không có điều gì nguy hiểm xảy ra. Thế nhưng, tiếng kêu thảm thiết bất ngờ vang lên khiến lòng hộ vệ dấy lên dự cảm chẳng lành, vội vàng bước nhanh về hướng phát ra tiếng kêu ấy.
Ngay lúc này, một bóng người gầy gò xuất hiện chắn trước mặt, tuy vóc dáng có vẻ đơn bạc nhưng lưng lại thẳng tắp, đầy vẻ kiên nghị.
"Ngươi là ai?" Hộ vệ cảnh giác hỏi.
"Chủ nhân nhà ta nhắn rằng, muốn mời ngươi uống một chén rượu, rồi đàm đạo đôi lời." Vừa dứt lời, Hoa Nguyệt đã nhanh như chớp rút kiếm đâm tới.
...
Mộc Hàn Yên và Tư Dung lúc này đã ra tới con phố bên ngoài tửu lâu, vừa kịp chứng kiến cảnh Triệu tứ tiểu thư gần như chạy bổ ra khỏi cửa. Nhìn bộ dáng hoảng loạn của nàng, Mộc Hàn Yên suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Chạy bổ ra đường như thế, sức phá hoại có thể tưởng tượng được!
Ánh mắt của mọi người đều dồn cả về phía nàng, tình cảnh quả là quá đỗi náo nhiệt! Triệu tứ tiểu thư lại dám giữa thanh thiên bạch nhật mà khỏa thân chạy rông!
Ngay sau đó, dị thú Phong Trư bất ngờ xuất hiện, làm đám đông hoảng loạn như chim muông tan tác, ai nấy đều nhao nhao bỏ chạy. Bên trong tửu lâu, nhà Chu cũng đã sớm phát hiện ra dị thú Phong Trư trốn thoát. Không chỉ bực tức vì thực lực ẩn giấu của mình bị lộ, mà việc dọn dẹp bãi chiến trường này cũng đủ khiến bọn họ đau đầu. Sắc mặt Chu Khởi lúc này tái xanh, lập tức điều động người vây bắt dị thú Phong Trư, cố gắng chế ngự nó trong thời gian ngắn nhất. Trong tình thế rối ren ấy, hắn còn đâu tâm trí mà quan tâm đến Triệu tứ tiểu thư.
"Ta dù sao cũng không tin đại công tử nhà ngươi lại có thể để mắt đến loại nữ nhân này." Tư Dung nhếch môi mỉa mai, ánh mắt khinh thường nhìn Triệu tứ tiểu thư, lúc này đang chật vật tránh né dị thú Phong Trư.
"Ngươi nói nhảm gì vậy? Thử nhìn dáng người kia xem! Ngực thì phẳng lì, mông cũng phẳng lì, eo thì thô kệch... ừm, cái này có eo không vậy? Cả người trên dưới đều thẳng đuột thế kia. Ta có phải mù đâu, sao ta có thể coi trọng loại người như nàng ta được? Ngươi có thể nghi ngờ thực lực của ta, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ gu thẩm mỹ của ta." Mộc Hàn Yên đứng bên cạnh, thản nhiên bình phẩm dáng người Triệu tứ tiểu thư, cuối cùng còn làm ra vẻ mặt đầy chính nghĩa để bảo vệ gu thẩm mỹ của mình.
Những lời này, Triệu tứ tiểu thư đứng cách đó không xa đều nghe rõ mồn một. Nhìn ánh mắt đầy ý cười của Mộc Hàn Yên, nàng còn gì mà không hiểu. Dù lúc này đã khoác lên mình bộ y phục của người khác đưa cho, tạm thời che đậy được thân thể, nhưng cảm giác xấu hổ vì bị phơi bày ban nãy vẫn như ngọn lửa thiêu đốt tâm can, không cách nào xua tan được.
Nàng nghiến răng nghiến lợi tiến đến, gương mặt âm trầm nhìn Mộc Hàn Yên, từ kẽ răng nghiến ra từng chữ: "Mộc Hàn Yên, ngươi lại dám hãm hại ta, để ta mất mặt đến mức này."
"Ấy! Ngươi nói đúng rồi, chính là ta làm đấy! Chính là ta! Sao nào? Không phục? Đến cắn ta đi." Ngoài dự đoán của Tư Dung, Mộc Hàn Yên không những thẳng thắn thừa nhận, mà còn thừa nhận với vẻ mặt đầy đắc ý, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên vì vui mừng. "Ngươi nói chuẩn lắm! Nhưng mà, xin lỗi, không có phần thưởng đâu nhé!"
Triệu tứ tiểu thư suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, còn chưa kịp nổi giận thì đã bị Mộc Hàn Yên cắt ngang.
"Nhưng mà này, Triệu tứ tiểu thư, ngươi không có chứng cứ mà lại ăn nói lung tung như vậy, không sợ người ta cười cho à? Ta chỉ là một đại hoàn khố, kiếm sĩ nhất giai thôi, làm gì có bản lĩnh hãm hại ngươi chứ? Ngươi nghĩ xem, người ta sẽ tin lời ngươi hay cho rằng ngươi mắc bệnh hoang tưởng bị hại? Dù sao ta cũng là đại công tử của thành chủ phủ, nếu ngươi vu oan cho ta, mẫu thân ta nhất định sẽ truy cứu đấy. Thôi được rồi, tạm biệt, tạm biệt. Ngươi có thời gian đứng đây đôi co với ta, không bằng nghĩ xem có nên diệt khẩu hết những người vừa rồi nhìn thấy thân thể ngươi không. Hoặc nếu không, giữ lại một người vừa mắt rồi gả cho là xong." Mộc Hàn Yên cười ha hả, lời nói như cố ý thêm dầu vào lửa, chọc tức người ta đến cực điểm.
Ngay lúc này, một bóng người gầy gò xuất hiện chắn trước mặt, tuy vóc dáng có vẻ đơn bạc nhưng lưng lại thẳng tắp, đầy vẻ kiên nghị.
"Ngươi là ai?" Hộ vệ cảnh giác hỏi.
"Chủ nhân nhà ta nhắn rằng, muốn mời ngươi uống một chén rượu, rồi đàm đạo đôi lời." Vừa dứt lời, Hoa Nguyệt đã nhanh như chớp rút kiếm đâm tới.
...
Mộc Hàn Yên và Tư Dung lúc này đã ra tới con phố bên ngoài tửu lâu, vừa kịp chứng kiến cảnh Triệu tứ tiểu thư gần như chạy bổ ra khỏi cửa. Nhìn bộ dáng hoảng loạn của nàng, Mộc Hàn Yên suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Chạy bổ ra đường như thế, sức phá hoại có thể tưởng tượng được!
Ngay sau đó, dị thú Phong Trư bất ngờ xuất hiện, làm đám đông hoảng loạn như chim muông tan tác, ai nấy đều nhao nhao bỏ chạy. Bên trong tửu lâu, nhà Chu cũng đã sớm phát hiện ra dị thú Phong Trư trốn thoát. Không chỉ bực tức vì thực lực ẩn giấu của mình bị lộ, mà việc dọn dẹp bãi chiến trường này cũng đủ khiến bọn họ đau đầu. Sắc mặt Chu Khởi lúc này tái xanh, lập tức điều động người vây bắt dị thú Phong Trư, cố gắng chế ngự nó trong thời gian ngắn nhất. Trong tình thế rối ren ấy, hắn còn đâu tâm trí mà quan tâm đến Triệu tứ tiểu thư.
"Ta dù sao cũng không tin đại công tử nhà ngươi lại có thể để mắt đến loại nữ nhân này." Tư Dung nhếch môi mỉa mai, ánh mắt khinh thường nhìn Triệu tứ tiểu thư, lúc này đang chật vật tránh né dị thú Phong Trư.
Những lời này, Triệu tứ tiểu thư đứng cách đó không xa đều nghe rõ mồn một. Nhìn ánh mắt đầy ý cười của Mộc Hàn Yên, nàng còn gì mà không hiểu. Dù lúc này đã khoác lên mình bộ y phục của người khác đưa cho, tạm thời che đậy được thân thể, nhưng cảm giác xấu hổ vì bị phơi bày ban nãy vẫn như ngọn lửa thiêu đốt tâm can, không cách nào xua tan được.
"Ấy! Ngươi nói đúng rồi, chính là ta làm đấy! Chính là ta! Sao nào? Không phục? Đến cắn ta đi." Ngoài dự đoán của Tư Dung, Mộc Hàn Yên không những thẳng thắn thừa nhận, mà còn thừa nhận với vẻ mặt đầy đắc ý, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên vì vui mừng. "Ngươi nói chuẩn lắm! Nhưng mà, xin lỗi, không có phần thưởng đâu nhé!"
Triệu tứ tiểu thư suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, còn chưa kịp nổi giận thì đã bị Mộc Hàn Yên cắt ngang.
"Nhưng mà này, Triệu tứ tiểu thư, ngươi không có chứng cứ mà lại ăn nói lung tung như vậy, không sợ người ta cười cho à? Ta chỉ là một đại hoàn khố, kiếm sĩ nhất giai thôi, làm gì có bản lĩnh hãm hại ngươi chứ? Ngươi nghĩ xem, người ta sẽ tin lời ngươi hay cho rằng ngươi mắc bệnh hoang tưởng bị hại? Dù sao ta cũng là đại công tử của thành chủ phủ, nếu ngươi vu oan cho ta, mẫu thân ta nhất định sẽ truy cứu đấy. Thôi được rồi, tạm biệt, tạm biệt. Ngươi có thời gian đứng đây đôi co với ta, không bằng nghĩ xem có nên diệt khẩu hết những người vừa rồi nhìn thấy thân thể ngươi không. Hoặc nếu không, giữ lại một người vừa mắt rồi gả cho là xong." Mộc Hàn Yên cười ha hả, lời nói như cố ý thêm dầu vào lửa, chọc tức người ta đến cực điểm.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
