0 chữ
Chương 14
Chương 41: Ba vị trưởng lão vô hình chèn ép
Lời của Tam trưởng lão vừa dứt, đột nhiên chính ông cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Ông vội vàng đưa mắt trao đổi với Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão. Nghĩ kỹ lại, Mộc Hàn Yên dường như đã lập công cho gia tộc. Không, không phải dường như, mà là sự thật hiển nhiên! Nhưng không được, chuyện này không thể để lộ ra. Tên công tử bột ấy, ngày ngày chẳng làm gì, lại còn tiêu tốn tài nguyên của gia tộc. Giờ đây, nếu đã lập công, nhỡ đâu lại đòi ban thưởng thì sao? Ban thưởng cho hắn ư? Tuyệt đối không được! Như vậy chẳng khác nào lãng phí tài nguyên quý giá!
Trong khoảnh khắc đó, ba vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý mà đạt thành quyết định chung. Không được nhắc tới, tuyệt đối không được nhắc tới chuyện Mộc Hàn Yên đã lập công.
"Bất quá, Hàn Yên làm sao biết được nơi bí mật như vậy của nhà họ Chu?" Đại trưởng lão hắng giọng, cố tạo vẻ nghi hoặc mà hỏi.
"Ai mà chẳng biết, Hàn Yên cả ngày không có việc gì làm, lại thích lang thang khắp nơi, chắc hẳn là vô tình phát hiện mà thôi." Nhị trưởng lão tỏ vẻ đưa ra một lời giải thích hợp lý. Nhưng ý tứ phía sau lại rất rõ ràng, rằng Mộc Hàn Yên chẳng qua chỉ là một kẻ ăn chơi lêu lổng, lần này hoàn toàn là gặp may mà thôi. Chắc hẳn hắn lang thang tới những nơi như quán rượu, hoa viên, không ngờ lại vô tình dẫn ra dị thú mà nhà họ Chu nuôi nhốt.
"Ừm, coi như vận khí không tệ. Mộc gia chúng ta phải tăng cường phòng bị kỹ lưỡng hơn." Tam trưởng lão vuốt râu, làm ra vẻ nghiêm nghị mà nói.
Mộc Duệ An lặng lẽ nhìn ba vị trưởng lão phối hợp tung hứng, nhưng không nói thêm lời nào, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Giờ đã biết rồi, sau này phòng bị cẩn thận hơn."
Ba vị trưởng lão nghe Mộc Duệ An nói vậy, trong lòng đều thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Mộc Duệ An không truy cứu sâu hơn. Nếu chẳng may ông đòi tính công lao cho tên công tử bột vô dụng kia, thì thật chẳng còn ra thể thống gì!
Mộc Duệ An đứng dậy, vẫn giữ giọng điệu trầm ổn: "Vậy cứ quyết định như thế. Chú ý thêm động tĩnh từ những thế gia đứng sau nhà họ Chu." Nói xong, ông liền rời khỏi.
Ba vị trưởng lão lại nhìn nhau, trong ánh mắt thoáng qua một tia nhẹ nhõm xen lẫn toan tính đắc ý.
Nhưng, liệu Mộc Duệ An thật sự không nhìn thấu tính toán trong lòng ba người này sao?
...
Cùng lúc đó, Mộc Hàn Yên đang ngồi trong sân nhà mình, nhàn nhã thưởng trà: "Hỉ Nhi, tay nghề pha trà của ngươi vẫn xuất sắc như vậy." Mộc Hàn Yên vừa nhấp một ngụm trà, vừa khẽ lắc đầu khen ngợi.
Hỉ Nhi bật cười: "Đại công tử của ta, người nói cứ như lâu lắm rồi chưa được uống trà do ta pha vậy. Rõ ràng ngày nào người cũng uống mà." Mộc Hàn Yên chỉ mỉm cười, không đáp lời. Thật ra, nàng đã rất lâu rồi mới lại được uống trà do Hỉ Nhi pha, lâu đến mức không thể đong đếm. Nhưng những lời này, nàng chỉ có thể giấu trong lòng, chẳng thể nói ra.
Ngay lúc ấy, một hạ nhân bước vào bẩm báo: "Đại công tử, bên ngoài thành chủ phủ, đại tiểu thư nhà họ Y, Y Thanh Liên, đến tìm người."
Vừa nghe đến cái tên này, Mộc Hàn Yên lập tức ngẩn người.
Thanh Liên, Thanh Liên...
Có thể gặp lại nàng rồi sao?
"Mau mời nàng vào. Không, khoan đã, ta sẽ tự mình ra đón nàng." Mộc Hàn Yên vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.
Hỉ Nhi đứng phía sau, nhìn bóng lưng vội vã của Mộc Hàn Yên, không nhịn được mà che miệng cười trộm. Đại công tử còn dám nói gì nàng và biểu ca, xem chính bản thân người kìa, vừa nghe đến tên Y tiểu thư liền thất thố như vậy. Nàng không tin hai người này không có gì. Y tiểu thư người tốt, dung mạo lại đáng yêu, quan trọng nhất là đối với đại công tử thật lòng. Bên ngoài mặc kệ người ta nói gì, dù là công tử bột hay vô dụng, chỉ có Y tiểu thư là luôn kiên trì ở bên, không rời không bỏ.
Hỉ Nhi trong lòng khăng khăng cho rằng, đây không thể chỉ là tình bạn đơn thuần. Nhất định Y tiểu thư có ánh mắt tinh tường, biết được đại công tử là người tốt, đối với đại công tử đặc biệt có tình ý! Nàng tin chắc là như vậy.
Nếu Mộc Hàn Yên biết được suy nghĩ của Hỉ Nhi, nhất định sẽ gõ đầu nàng một cái. Toàn suy diễn linh tinh!
Trong khoảnh khắc đó, ba vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý mà đạt thành quyết định chung. Không được nhắc tới, tuyệt đối không được nhắc tới chuyện Mộc Hàn Yên đã lập công.
"Bất quá, Hàn Yên làm sao biết được nơi bí mật như vậy của nhà họ Chu?" Đại trưởng lão hắng giọng, cố tạo vẻ nghi hoặc mà hỏi.
"Ừm, coi như vận khí không tệ. Mộc gia chúng ta phải tăng cường phòng bị kỹ lưỡng hơn." Tam trưởng lão vuốt râu, làm ra vẻ nghiêm nghị mà nói.
Mộc Duệ An lặng lẽ nhìn ba vị trưởng lão phối hợp tung hứng, nhưng không nói thêm lời nào, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Giờ đã biết rồi, sau này phòng bị cẩn thận hơn."
Ba vị trưởng lão nghe Mộc Duệ An nói vậy, trong lòng đều thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Mộc Duệ An không truy cứu sâu hơn. Nếu chẳng may ông đòi tính công lao cho tên công tử bột vô dụng kia, thì thật chẳng còn ra thể thống gì!
Ba vị trưởng lão lại nhìn nhau, trong ánh mắt thoáng qua một tia nhẹ nhõm xen lẫn toan tính đắc ý.
Nhưng, liệu Mộc Duệ An thật sự không nhìn thấu tính toán trong lòng ba người này sao?
...
Cùng lúc đó, Mộc Hàn Yên đang ngồi trong sân nhà mình, nhàn nhã thưởng trà: "Hỉ Nhi, tay nghề pha trà của ngươi vẫn xuất sắc như vậy." Mộc Hàn Yên vừa nhấp một ngụm trà, vừa khẽ lắc đầu khen ngợi.
Hỉ Nhi bật cười: "Đại công tử của ta, người nói cứ như lâu lắm rồi chưa được uống trà do ta pha vậy. Rõ ràng ngày nào người cũng uống mà." Mộc Hàn Yên chỉ mỉm cười, không đáp lời. Thật ra, nàng đã rất lâu rồi mới lại được uống trà do Hỉ Nhi pha, lâu đến mức không thể đong đếm. Nhưng những lời này, nàng chỉ có thể giấu trong lòng, chẳng thể nói ra.
Vừa nghe đến cái tên này, Mộc Hàn Yên lập tức ngẩn người.
Thanh Liên, Thanh Liên...
Có thể gặp lại nàng rồi sao?
"Mau mời nàng vào. Không, khoan đã, ta sẽ tự mình ra đón nàng." Mộc Hàn Yên vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.
Hỉ Nhi đứng phía sau, nhìn bóng lưng vội vã của Mộc Hàn Yên, không nhịn được mà che miệng cười trộm. Đại công tử còn dám nói gì nàng và biểu ca, xem chính bản thân người kìa, vừa nghe đến tên Y tiểu thư liền thất thố như vậy. Nàng không tin hai người này không có gì. Y tiểu thư người tốt, dung mạo lại đáng yêu, quan trọng nhất là đối với đại công tử thật lòng. Bên ngoài mặc kệ người ta nói gì, dù là công tử bột hay vô dụng, chỉ có Y tiểu thư là luôn kiên trì ở bên, không rời không bỏ.
Hỉ Nhi trong lòng khăng khăng cho rằng, đây không thể chỉ là tình bạn đơn thuần. Nhất định Y tiểu thư có ánh mắt tinh tường, biết được đại công tử là người tốt, đối với đại công tử đặc biệt có tình ý! Nàng tin chắc là như vậy.
Nếu Mộc Hàn Yên biết được suy nghĩ của Hỉ Nhi, nhất định sẽ gõ đầu nàng một cái. Toàn suy diễn linh tinh!
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
