0 chữ
Chương 10
Chương 10
Khán giả lập tức tha hồ tưởng tượng.
Nào ngờ vị khách mời còn lại kia cũng nhất quyết không thừa nhận mình là kẻ mạo danh như đối phương nói, thậm chí trông cơn giận dữ trên người cũng chẳng kém gì so với người đang đứng ngoài trường quay.
Vì theo đuổi sự thật, không muốn để bé con nhận nhầm cha, nhiều khán giả vốn đã rời khỏi ghế nay lại bất giác quay trở lại chỗ ngồi.
Tổ chế tác chương trình đúng là rất hiểu tâm lý hóng hớt của khán giả. Vốn dĩ sau khi Lâm Hàn sải bước đi ra khỏi phim trường, trong livestream chỉ còn mỗi vị MC đang run rẩy dữ dội hiện trên màn hình, thì giờ đây ống kính cũng bắt đầu chuyển động theo bước chân của Lâm Hàn, khiến người xem qua màn hình cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí đang cuồn cuộn từ anh ta.
Lúc này, suy nghĩ trong đầu Lâm Hàn rất đơn giản, anh muốn nhìn xem rốt cuộc là cái thứ mặt dày nào dám chơi trò vừa ăn cắp vừa la làng, lại còn lôi cả tên anh ra mà vu vạ.
Chẳng mấy chốc đã đi đến trước cửa trường quay, chỉ thấy bên ngoài đang đứng một chàng trai trẻ làn da ngăm, diện mạo tuấn tú chính trực, cả người tỏa ra khí chất hoang dã phóng khoáng.
Lâm Hàn mới nhìn thoáng qua đã cảm thấy… Hơi quen mắt.
Chỉ là cái cảm giác quen quen ấy còn chưa kịp thành hình rõ ràng, đã lập tức bị ngọn lửa giận dữ vì bị gọi là đồ giả đè bẹp.
Lâm Hàn cũng khoanh tay, lạnh lùng cười: “Đồ giả mà còn dám mồm to gọi người khác là đồ giả, nãy giờ còn tưởng ai đang nói bừa, hóa ra chỉ là một cục than.”
Người kia hình như rất kỵ câu này, vừa nghe thấy vậy thì ánh mắt lập tức lóe lên tia sắc lạnh.
Nhớ ra rồi, chính là cái tên Lâm Hàn giả mạo này, thường nhân lúc hắn không để ý mà… Ôm Phì Phì chạy mất!
Dựa vào một vài mảnh ký ức lúc ẩn lúc hiện, hắn suy đoán rằng trước đây có lẽ vì bản thân quá bận, không thể thường xuyên ở bên cạnh Phì Phì, ngược lại, tên trước mắt này lại hay dắt bé đi chơi, nhàn rỗi không việc gì làm, có lẽ là thần thú trưởng thành mà hắn từng tìm cho Phì Phì làm bạn chơi cũng nên.
Không ngờ chính sự nuông chiều của mình lại khiến kẻ này sinh lòng tham, không còn thỏa mãn với vai trò bạn đồng hành của Phì Phì, mà thừa lúc hắn ngủ say liền mưu đồ chiếm đoạt, đúng là kẻ đáng chết!
Chuyện hắn vừa tỉnh dậy đã không thấy Phì Phì, rất có thể cũng là trò quỷ của tên này!
Nghĩ đến đây, người đàn ông da bánh mật không hề do dự nữa, chủ động ra tay tấn công Lâm Hàn trước.
Phản ứng của Lâm Hàn cũng cực nhanh, nghiêng người né tránh, thuận thế tung một cú đá ngang vào cánh tay đối phương.
Không ngờ cú đá ấy lại rơi vào bẫy, bị cục than kia mượn lực đẩy lực, túm lấy cổ chân rồi mạnh tay quăng anh ra xa.
Giữa không trung, Lâm Hàn cố giữ vững thân hình, lúc tiếp đất cả người lướt ngược ra sau hơn chục mét, để lại hai rãnh sâu dưới chân do lực chấn động. Đứng vững lại rồi, sắc mặt anh lập tức trở nên nghiêm túc, hiển nhiên đã bắt đầu nghiêm túc đối đầu.
Chỉ nhìn cũng biết, cả hai đều thuộc dạng thân thể cường hãn, giao chiến chớp nhoáng nhưng chẳng ai làm đối phương bị thương nặng.
Ngược lại, khán giả trong livestream lúc đầu còn cố gắng theo kịp tốc độ ra chiêu của hai người, giờ đã hoa cả mắt. Cuối cùng chỉ thấy hai bóng người hóa thành tàn ảnh quấn lấy nhau trên màn hình.
Ngoài phim trường, càng đánh Lâm Hàn và người đàn ông da bánh mật lại càng cảm thấy có gì đó sai sai…
Cả hai dường như đều có thể đoán trước được chiêu tiếp theo của đối phương. Nhìn qua thì đánh nhau kịch liệt, ăn miếng trả miếng nhưng thực tế lại chẳng ai làm gì được ai trong thời gian ngắn.
Người đàn ông da bánh mật cũng nhận ra điều này, bất ngờ bật cười lạnh trong lúc giao đấu: “Trước đây ta tin tưởng ngươi đến thế, ngay cả lúc luyện công cũng không hề che giấu, vậy mà ngươi lại dã tâm lang sói, dám đưa bé Phì Phì đi!”
Hắn không nhắc đến chuyện Lâm Hàn là kẻ mạo danh nữa, mà trực tiếp khẳng định chính Lâm Hàn đã đưa Phì Phì đi.
Đây là một bẫy tâm lý rất đơn giản trong thẩm vấn, nếu đối phương thực sự có tật giật mình, cho dù ngoài miệng không nhận thì nét mặt hay cử chỉ cũng sẽ lộ ra chút sơ hở.
Mà chỉ cần một chút xíu sơ hở ấy thôi, với hắn đã là quá đủ.
Đánh đến giờ, hắn vẫn chưa thực sự tung hết sức, là vì muốn thăm dò đối phương.
Lâm Hàn trông có vẻ giận dữ nhưng không có nghĩa là anh thật sự bị cơn giận che mờ lý trí. Cảm giác quen thuộc đối với người kia ngày càng rõ ràng, khiến anh chắc chắn rằng hai người họ từng quen biết.
Nào ngờ vị khách mời còn lại kia cũng nhất quyết không thừa nhận mình là kẻ mạo danh như đối phương nói, thậm chí trông cơn giận dữ trên người cũng chẳng kém gì so với người đang đứng ngoài trường quay.
Vì theo đuổi sự thật, không muốn để bé con nhận nhầm cha, nhiều khán giả vốn đã rời khỏi ghế nay lại bất giác quay trở lại chỗ ngồi.
Tổ chế tác chương trình đúng là rất hiểu tâm lý hóng hớt của khán giả. Vốn dĩ sau khi Lâm Hàn sải bước đi ra khỏi phim trường, trong livestream chỉ còn mỗi vị MC đang run rẩy dữ dội hiện trên màn hình, thì giờ đây ống kính cũng bắt đầu chuyển động theo bước chân của Lâm Hàn, khiến người xem qua màn hình cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí đang cuồn cuộn từ anh ta.
Lúc này, suy nghĩ trong đầu Lâm Hàn rất đơn giản, anh muốn nhìn xem rốt cuộc là cái thứ mặt dày nào dám chơi trò vừa ăn cắp vừa la làng, lại còn lôi cả tên anh ra mà vu vạ.
Lâm Hàn mới nhìn thoáng qua đã cảm thấy… Hơi quen mắt.
Chỉ là cái cảm giác quen quen ấy còn chưa kịp thành hình rõ ràng, đã lập tức bị ngọn lửa giận dữ vì bị gọi là đồ giả đè bẹp.
Lâm Hàn cũng khoanh tay, lạnh lùng cười: “Đồ giả mà còn dám mồm to gọi người khác là đồ giả, nãy giờ còn tưởng ai đang nói bừa, hóa ra chỉ là một cục than.”
Người kia hình như rất kỵ câu này, vừa nghe thấy vậy thì ánh mắt lập tức lóe lên tia sắc lạnh.
Nhớ ra rồi, chính là cái tên Lâm Hàn giả mạo này, thường nhân lúc hắn không để ý mà… Ôm Phì Phì chạy mất!
Dựa vào một vài mảnh ký ức lúc ẩn lúc hiện, hắn suy đoán rằng trước đây có lẽ vì bản thân quá bận, không thể thường xuyên ở bên cạnh Phì Phì, ngược lại, tên trước mắt này lại hay dắt bé đi chơi, nhàn rỗi không việc gì làm, có lẽ là thần thú trưởng thành mà hắn từng tìm cho Phì Phì làm bạn chơi cũng nên.
Chuyện hắn vừa tỉnh dậy đã không thấy Phì Phì, rất có thể cũng là trò quỷ của tên này!
Nghĩ đến đây, người đàn ông da bánh mật không hề do dự nữa, chủ động ra tay tấn công Lâm Hàn trước.
Phản ứng của Lâm Hàn cũng cực nhanh, nghiêng người né tránh, thuận thế tung một cú đá ngang vào cánh tay đối phương.
Không ngờ cú đá ấy lại rơi vào bẫy, bị cục than kia mượn lực đẩy lực, túm lấy cổ chân rồi mạnh tay quăng anh ra xa.
Giữa không trung, Lâm Hàn cố giữ vững thân hình, lúc tiếp đất cả người lướt ngược ra sau hơn chục mét, để lại hai rãnh sâu dưới chân do lực chấn động. Đứng vững lại rồi, sắc mặt anh lập tức trở nên nghiêm túc, hiển nhiên đã bắt đầu nghiêm túc đối đầu.
Ngược lại, khán giả trong livestream lúc đầu còn cố gắng theo kịp tốc độ ra chiêu của hai người, giờ đã hoa cả mắt. Cuối cùng chỉ thấy hai bóng người hóa thành tàn ảnh quấn lấy nhau trên màn hình.
Ngoài phim trường, càng đánh Lâm Hàn và người đàn ông da bánh mật lại càng cảm thấy có gì đó sai sai…
Cả hai dường như đều có thể đoán trước được chiêu tiếp theo của đối phương. Nhìn qua thì đánh nhau kịch liệt, ăn miếng trả miếng nhưng thực tế lại chẳng ai làm gì được ai trong thời gian ngắn.
Người đàn ông da bánh mật cũng nhận ra điều này, bất ngờ bật cười lạnh trong lúc giao đấu: “Trước đây ta tin tưởng ngươi đến thế, ngay cả lúc luyện công cũng không hề che giấu, vậy mà ngươi lại dã tâm lang sói, dám đưa bé Phì Phì đi!”
Hắn không nhắc đến chuyện Lâm Hàn là kẻ mạo danh nữa, mà trực tiếp khẳng định chính Lâm Hàn đã đưa Phì Phì đi.
Đây là một bẫy tâm lý rất đơn giản trong thẩm vấn, nếu đối phương thực sự có tật giật mình, cho dù ngoài miệng không nhận thì nét mặt hay cử chỉ cũng sẽ lộ ra chút sơ hở.
Mà chỉ cần một chút xíu sơ hở ấy thôi, với hắn đã là quá đủ.
Đánh đến giờ, hắn vẫn chưa thực sự tung hết sức, là vì muốn thăm dò đối phương.
Lâm Hàn trông có vẻ giận dữ nhưng không có nghĩa là anh thật sự bị cơn giận che mờ lý trí. Cảm giác quen thuộc đối với người kia ngày càng rõ ràng, khiến anh chắc chắn rằng hai người họ từng quen biết.
1
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
