TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27: Nàng về nhà lúc nào và về bằng cách nào?

Thời gian càng kéo dài nàng càng kiệt sức, tất cả những mệt mỏi, uể oải, rã rời trước đó giờ đồng loạt trào dâng, thân thể ướt lạnh đến cực hạn này như thể đã chạm đến giới hạn, cả người nặng trịch trì trệ như đeo chì.

Lo sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng, nàng gắng gượng chống mí mắt mở hé một khe, đưa tay chọc chọc Lộc Hành Ngọc đang quay mặt về phía cửa điện bên cạnh.

“Huynh... nghe cho rõ vào nhé.”

Mặt Lộc Hành Ngọc dán sát vào cửa điện, hắn ngủ say như chết thế mà vẫn còn kịp đáp lại một câu với Trần Kim Chiêu: “Cậu cũng phải nghe kỹ đi, đừng bỏ sót điều gì quan trọng...”

Nghe thấy có người đáp lời, Trần Kim Chiêu lập tức an tâm. Nàng ngáp một cái, mắt nhòe nước khẽ đáp: “Yên tâm đi.”

Vì thế, Lộc Hành Ngọc trong cơn mơ cũng an tâm theo.

Khi Trần Kim Chiêu mở mắt lần nữa, nàng đã nằm trong chăn đệm nhà mình.

Trong chiếc chăn thêu hình hoa sơn trà tỏa ra hơi ấm dịu dàng, ánh trời chiều lờ mờ bên ngoài, chẳng rõ từ lúc nào mưa lớn đã tạnh, vài tia sáng len lỏi qua khung cửa sổ chạm khắc hoa văn, rọi vào trong phòng.

Sau một thoáng ngơ ngác, nàng lập tức bật dậy!

Nàng... nàng về nhà lúc nào và về bằng cách nào?

Chờ cả nhà nghe tiếng động kéo nhau vào phòng vây quanh hỏi han đủ điều, nàng vội vàng truy hỏi tình hình cụ thể. Nghe nói nàng và Lộc Hành Ngọc được xe ngựa trong cung chở đến trước cổng hoàng cung, sau đó mỗi người được tùy tùng dìu lên xe ngựa nhà mình rồi đưa về phủ, Trần Kim Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Theo lời Trường Canh kể lúc đó không chỉ có hai người bọn họ, mà các triều thần khác cũng đều được xe ngựa trong cung đưa đến trước cửa cung, sau đó được thuộc hạ của từng nhà người thì đỡ, người thì khiêng, đưa lên xe về phủ.

May quá, thật may quá.

Biết không xảy ra chuyện gì khó xử, Trần Kim Chiêu mới hoàn toàn yên lòng.

Còn về việc làm sao nàng từ Tuyên Trị Môn lên được xe ngựa, lúc này nàng cứ tưởng đó là nhờ công vị huynh đệ của mình, nên cũng không để tâm nhiều. Mãi đến hôm sau khi nói chuyện với Lộc Hành Ngọc, nàng mới kinh hãi phát hiện thì ra hôm đó nàng cũng chẳng thoát khỏi số phận bị xách đi!

Theo hồi tưởng của Lộc Hành Ngọc sau này, vị hổ tướng cao lớn lực lưỡng ấy đã xách nàng như xách gà con, ba bước gộp thành một nhảy xuống chín bậc đá ngọc, quẳng thẳng nàng vào cỗ xe ngựa đỗ trước điện.

Dĩ nhiên Lộc Hành Ngọc cũng chẳng tránh khỏi số phận ấy.

Nghe nói tay trái vị hổ tướng ấy xách nàng, tay phải xách hắn, dựng đứng cả hai lơ lửng mà bước đi, cảnh tượng ấy đúng là vô cùng thảm hại. Điều duy nhất khiến người ta được an ủi phần nào là, Công Tôn Hoàn cuối cùng vẫn còn chút lương tâm, ông đã cho người chuẩn bị sẵn xe ngựa trước điện từ sớm, ít nhiều vẫn giữ thể diện cho đám quan viên bao gồm cả nàng, ít nhất cũng không để đám võ tướng thô lỗ kia xách họ một đường lôi tới tận cổng cung.

4

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.