TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Chúng thần trước điện nhất thời cứng người, như có vật nghẹn trong cổ họng không thể nói ra, cũng chẳng thể nuốt xuống; không thể chỉ trích mà cũng khó lòng chịu đựng.

Nếu Duyện Vương công khai tạo phản, họ còn có thể đứng trên lập trường chính thống mà lên tiếng trách mắng đầy chính khí. Thế nhưng, Y hành sự hợp đạo lý, khiến người ta không còn lời nào để nói.

Chúng triều thần á khẩu bối rối không biết làm gì như mất đi trụ cột.

Cuối cùng vẫn là đại học sĩ nội các Lâm Đồng Bỉnh đứng ra lên tiếng: “Dám hỏi ngài Duy... Duyện Vương điện hạ hiện đang ở đâu? Việc lập Thái tử hệ trọng ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, việc trọng đại như vậy chúng thần không dám tự tiện quyết định, xin mời điện hạ đích thân đến đây.”

Sắc mặt Công Tôn Hoàn dịu lại nói: “Thiên tử lâm bệnh nặng, chúa công nói đến tình thân trong hoàng thất, với tư cách là hoàng thúc tất nhiên phải tiễn cháu trai hết đoạn đường cuối cùng. Trước khi đến đây, chúa công đã đặc biệt căn dặn, các chư công đều là trụ cột quốc gia, ngài tin rằng các vị nhất định sẽ tuân theo chính thống và luân thường đạo lý, lựa chọn được một bậc minh quân có đức có tài cho nước nhà.”

Lâm Đồng Bỉnh dường như nhận ra, lúc Công Tôn Hoàn nhắc đến hai chữ “chính thống”, giọng ông đặc biệt nhấn mạnh.

Ngay khi hắn định nói rằng Thái tử vẫn còn sống, lúc này bàn chuyện chọn quân vương mới là điều vô lý, thì một hồi chuông tang bi ai từ Đông Cung nặng nề vang lên.

Đó là tiếng chuông tang tuyên báo Thái tử điện hạ ở Đông Cung đã băng hà!

Trong chớp mắt, văn võ bá quan trước điện đồng loạt quay về hướng Đông Cung quỳ rạp sát đất, ai nấy đều đau đớn nghẹn ngào, tiếng khóc vang lên khắp nơi.

Công Tôn Hoàn cũng quỳ xuống hướng về Đông Cung, những võ tướng mặc giáp thì quỳ một gối xuống đất.

“Điện hạ, Thái tử điện hạ…”

“Thái tử điện hạ nhân hậu là thế, cớ sao trời xanh lại bất công như vậy?”

“Điện hạ vội vã rời đi, để bọn thần sống sót nơi trần thế biết xoay xở làm sao?”

“Thái tử điện hạ sao nỡ bỏ lão thần mà đi trước…”

Tiếng khóc bi ai xung quanh nối tiếp nhau không dứt, Trần Kim Chiêu ẩn mình giữa đám quan lại, nàng cũng quỳ sụp xuống đất, cúi đầu che mặt khóc nức nở. Trong lòng nàng, nỗi đau buồn tuy có một ít, nhưng cảm giác như trút được gánh nặng vẫn nhiều hơn.

Tin rằng không chỉ có nàng, mà chư vị công khanh ở đây cũng có thể nhận ra, sau màn giằng co căng thẳng vừa rồi, cục diện đã dần rõ ràng.

Duyện Vương đã bày tỏ rõ ràng nguyện làm hiền vương, vậy thì tấm màn che cuối cùng của văn võ bá quan cũng có thể miễn cưỡng che đậy tiếp, sự việc coi như vẫn còn dư địa để đàm phán.

4

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.