0 chữ
Chương 18
Chương 18
Rạng sáng cuối xuân, khi các triều thần đang lao vào vòng xoáy định mệnh mờ mịt phía trước, thì Thái tử trong Đông Cung cũng đã bước đến giờ phút lâm chung.
Công Tôn Hoàn đi ra từ Đông cung, bèn vội vã đến Cung Chiêu Dương.
Cung điện xưa kia từng là nơi sủng phi ở, nay đã hoang tàn đổ nát. Bức tường quanh cung cao ngất phủ đầy dây leo, cửa cung từng huy hoàng giờ lớp sơn son đã bong tróc, hai chiếc đèn lưu ly treo dưới mái hiên cũng nứt, đung đưa trong mưa gió thê lương, lặng lẽ kể lại sự tiêu điều của hôm nay.
Hai bên cửa cung có thị vệ, thấy ông đến họ bèn cung kính chắp tay hành lễ.
Công Tôn Hoàn khẽ gật đầu, đương lúc chờ được gọi vào thì lặng lẽ đợi dưới mái hiên.
Không lâu sau, từ phía sau cánh cửa cung khép hờ một nội thị cầm đèn bước ra, cúi mình dẫn ông vào trong.
Bên trong cung điện càng thêm hoang tàn, đâu đâu cũng là xà cột chạm trổ vỡ vụn, ngói lưu ly rơi vãi khắp nơi. Qua bức bình phong đã phai màu tróc sơn, Công Tôn Hoàn giẫm lên thảm cỏ dại và gạch vụn, ông cúi đầu không dám nhìn quanh, lặng lẽ theo bước nội thị kia đi về phía chính điện.
Tới trước điện, nội thị ra hiệu cho ông dừng lại, sau đó hắn cúi người lặng lẽ lui xuống.
Hai cánh cửa điện khép hờ, từ bên trong bay ra mùi tro tiền giấy cháy khét. Trong điện không thắp đèn, dưới hành lang có hai chiếc đèn l*иg trắng chữ “Điện” tỏa ánh sáng lập lòe lờ mờ chiếu lên rèm màn mục nát, ông thấy thấp thoáng bóng người đang mặc đồ tang quỳ trước linh cữu, đốt giấy tiền vàng mã.
Công Tôn Hoàn quỳ gối xuống, thấp giọng bẩm báo tường tận những biến cố từ đêm qua đến giờ tại Đông cung và Chu gia ở phố Tây, không bỏ sót điều gì.
Nếu người của Chu gia có mặt nơi đây, nhất định họ sẽ kinh hãi đến mức mặt biến sắc, bởi những hành động tưởng như kín đáo của bọn họ giờ đây lại bị vạch trần không sót chi tiết! Những người trong Chu gia giống hệt những con rối trên sân khấu, từng lời nói, từng hành động đều bị người khác nhìn thấu.
Mây đen che kín bầu trời, bên ngoài lại bắt đầu có mưa lất phất.
Khi Công Tôn Hoàn che ô rời khỏi Cung Chiêu Dương thì vừa vặn gặp một nhóm nội thị bưng đồ tế lễ nối đuôi nhau đi vào. Ánh mắt ông thoáng lướt qua những xấp tiền giấy, vàng mã, xe ngựa, người giấy rồi vội vàng dời mắt, giả vờ như không nhìn thấy những hình dáng, y phục, gương mặt của các hình nhân giấy ấy đều quen thuộc đến đáng sợ.
Công Tôn Hoàn đi ra từ Đông cung, bèn vội vã đến Cung Chiêu Dương.
Cung điện xưa kia từng là nơi sủng phi ở, nay đã hoang tàn đổ nát. Bức tường quanh cung cao ngất phủ đầy dây leo, cửa cung từng huy hoàng giờ lớp sơn son đã bong tróc, hai chiếc đèn lưu ly treo dưới mái hiên cũng nứt, đung đưa trong mưa gió thê lương, lặng lẽ kể lại sự tiêu điều của hôm nay.
Hai bên cửa cung có thị vệ, thấy ông đến họ bèn cung kính chắp tay hành lễ.
Công Tôn Hoàn khẽ gật đầu, đương lúc chờ được gọi vào thì lặng lẽ đợi dưới mái hiên.
Không lâu sau, từ phía sau cánh cửa cung khép hờ một nội thị cầm đèn bước ra, cúi mình dẫn ông vào trong.
Tới trước điện, nội thị ra hiệu cho ông dừng lại, sau đó hắn cúi người lặng lẽ lui xuống.
Hai cánh cửa điện khép hờ, từ bên trong bay ra mùi tro tiền giấy cháy khét. Trong điện không thắp đèn, dưới hành lang có hai chiếc đèn l*иg trắng chữ “Điện” tỏa ánh sáng lập lòe lờ mờ chiếu lên rèm màn mục nát, ông thấy thấp thoáng bóng người đang mặc đồ tang quỳ trước linh cữu, đốt giấy tiền vàng mã.
Công Tôn Hoàn quỳ gối xuống, thấp giọng bẩm báo tường tận những biến cố từ đêm qua đến giờ tại Đông cung và Chu gia ở phố Tây, không bỏ sót điều gì.
Mây đen che kín bầu trời, bên ngoài lại bắt đầu có mưa lất phất.
Khi Công Tôn Hoàn che ô rời khỏi Cung Chiêu Dương thì vừa vặn gặp một nhóm nội thị bưng đồ tế lễ nối đuôi nhau đi vào. Ánh mắt ông thoáng lướt qua những xấp tiền giấy, vàng mã, xe ngựa, người giấy rồi vội vàng dời mắt, giả vờ như không nhìn thấy những hình dáng, y phục, gương mặt của các hình nhân giấy ấy đều quen thuộc đến đáng sợ.
4
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
