0 chữ
Chương 19
Chương 19: Có đáng yêu chỗ nào đâu
Trẻ con khóc đó rồi cười đó, nỗi buồn vì con sâu vừa rồi, đã bị hình ảnh của gà con đáng yêu, làm cho nhanh chóng bị lãng quên.
Tiểu Vân hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui mới, gà con vốn sinh động hơn con sâu, nó không đứng yên một chỗ mà luôn di chuyển, chân ngắn nhỏ xíu nhưng chạy rất nhanh.
Cô bé thấy nó chạy đi chỗ nào liền chạy theo chỗ đó, mồ hôi chảy ra trên mặt, nhưng cũng không cảm thấy mệt mà ngược lại còn rất vui.
Có lúc tiểu Vân cũng bắt được không dám nắm quá chặt, vì sợ gà nhỏ bị nghẹt nên cô bé chỉ vuốt đầu, sờ sờ lông trên mình nó một xíu rồi mới thả ra.
Tiểu kỳ nhìn hình ảnh một gà, một người chạy qua chạy lại, rồi nhìn qua bên ông bà nội với ba mẹ thấy ai cũng cười vui vẻ, miệng thì nói đáng yêu, dễ thương không ngớt.
Rồi nhìn lại người kia vẫn chạy theo con gà, vì thế mà chùm tóc ít lúc đầu được buộc gọn gàng, giờ lại bị lỏng ra, cọng còn trong dây cột tóc, cọng rớt ra.
Khuôn mặt béo mũm mĩm đầy mồ hôi chảy dài, đôi má đỏ rực vì chạy mà rung rung, quần áo cũng có chỗ bị dơ, trông thật nhếch nhác. Vì ấn tượng không mấy tốt đẹp lúc nãy, mà bây giờ trong mắt tiểu kỳ hình ảnh của tiểu Vân có thể dùng bốn từ để miêu tả là bẩn thỉu, ngốc nghếch.
Có đáng yêu chỗ nào đâu, tiểu kỳ thở dài quay mặt sang phía khác, không muốn nhìn nữa, không có gì thú vị để thu hút cậu bé đi chơi. Ngồi một lúc gió thổi hiu hiu, không khí mát mẻ, ngáp một cái cậu bé như buồn ngủ vì vậy liền đứng dậy đi vào trong.
Tiểu Vân chơi một lúc cũng thấy mệt nên ngồi lại một chỗ, gà nhỏ được nhốt lại bằng một cái rổ, ông nội tiểu kỳ rải cho nó một ít thức ăn, nhìn gà nhỏ mổ mổ cô bé thấy hiếu kỳ, cho nên cũng nhìn rất tập trung.
Nhìn một hồi rồi ngủ gật luôn, mỗi khi ngủ gật một cái liền giật mình mở mắt, rồi lại lim dim. Cứ thế lặp lại mấy lần, nhìn dáng vẻ buồn ngủ lắm mà cố gắng kia, chọc cho mọi người không nhịn được mà cười vui vẻ.
Thấy vậy ba tiểu kỳ đi đến, bế tiểu Vân lên vào bên trong giường để ngủ cho thoải mái, sau khi sắp xếp ổn định nhìn thấy hai đứa bé vô tư ngủ say mỗi đứa một bên.
Hình ảnh này làm ông chợt nhớ tới trước kia, mình và vợ cũng giống như vậy, cũng từ oan gia mà trở thành vợ chồng. Cái tính cách quá sạch sẽ này con trai giống y hệt ông, cũng vì tính nết đó mà hai bên đều ghét cay ghét đắng nhau từ nhỏ.
Rồi ghét của nào trời trao của đó, theo năm tháng nhận ra tình cảm của mình, ông phải mất một thời gian khá lâu, mới tán đổ được vợ mình. Liệu rằng đây có phải là nhân duyên, và tương lai đứa con trai của ông, lại bước tiếp vào con đường cưa đổ người mà nó ghét như ba của nó.
Vừa mỉm cười, vừa lắc đầu vì những suy nghĩ lung tung của mình, ông vội quay đầu đi ra ngoài. Mẹ của tiểu kỳ thấy chồng mình ra ngoài với vẻ mặt vui vẻ, miệng cười cười thì ngạc nhiên hỏi:
"Có chuyện gì làm anh vui vậy?"
"Thì thấy hai đứa bé, làm anh nhớ tới chuyện hai đứa mình hồi nhỏ. Em có nghĩ mai mốt tụi nó cũng giống như mình không?"
"Chuyện đó cũng không biết được, dù gì tụi nhỏ cũng còn nhỏ, mà thôi đừng nói chuyện này nữa. Theo em ra ngoài vườn đi, mẹ nói có rau củ lớn nhiều rồi, nên nói mình đem một ít về thành phố ăn."
Rồi hai vợ chồng nắm tay nhau đi trên con đường mòn dẫn ra vườn, dưới ánh nắng của buổi xế chiều êm dịu.
Tiểu Vân hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui mới, gà con vốn sinh động hơn con sâu, nó không đứng yên một chỗ mà luôn di chuyển, chân ngắn nhỏ xíu nhưng chạy rất nhanh.
Cô bé thấy nó chạy đi chỗ nào liền chạy theo chỗ đó, mồ hôi chảy ra trên mặt, nhưng cũng không cảm thấy mệt mà ngược lại còn rất vui.
Có lúc tiểu Vân cũng bắt được không dám nắm quá chặt, vì sợ gà nhỏ bị nghẹt nên cô bé chỉ vuốt đầu, sờ sờ lông trên mình nó một xíu rồi mới thả ra.
Tiểu kỳ nhìn hình ảnh một gà, một người chạy qua chạy lại, rồi nhìn qua bên ông bà nội với ba mẹ thấy ai cũng cười vui vẻ, miệng thì nói đáng yêu, dễ thương không ngớt.
Rồi nhìn lại người kia vẫn chạy theo con gà, vì thế mà chùm tóc ít lúc đầu được buộc gọn gàng, giờ lại bị lỏng ra, cọng còn trong dây cột tóc, cọng rớt ra.
Có đáng yêu chỗ nào đâu, tiểu kỳ thở dài quay mặt sang phía khác, không muốn nhìn nữa, không có gì thú vị để thu hút cậu bé đi chơi. Ngồi một lúc gió thổi hiu hiu, không khí mát mẻ, ngáp một cái cậu bé như buồn ngủ vì vậy liền đứng dậy đi vào trong.
Tiểu Vân chơi một lúc cũng thấy mệt nên ngồi lại một chỗ, gà nhỏ được nhốt lại bằng một cái rổ, ông nội tiểu kỳ rải cho nó một ít thức ăn, nhìn gà nhỏ mổ mổ cô bé thấy hiếu kỳ, cho nên cũng nhìn rất tập trung.
Nhìn một hồi rồi ngủ gật luôn, mỗi khi ngủ gật một cái liền giật mình mở mắt, rồi lại lim dim. Cứ thế lặp lại mấy lần, nhìn dáng vẻ buồn ngủ lắm mà cố gắng kia, chọc cho mọi người không nhịn được mà cười vui vẻ.
Hình ảnh này làm ông chợt nhớ tới trước kia, mình và vợ cũng giống như vậy, cũng từ oan gia mà trở thành vợ chồng. Cái tính cách quá sạch sẽ này con trai giống y hệt ông, cũng vì tính nết đó mà hai bên đều ghét cay ghét đắng nhau từ nhỏ.
Rồi ghét của nào trời trao của đó, theo năm tháng nhận ra tình cảm của mình, ông phải mất một thời gian khá lâu, mới tán đổ được vợ mình. Liệu rằng đây có phải là nhân duyên, và tương lai đứa con trai của ông, lại bước tiếp vào con đường cưa đổ người mà nó ghét như ba của nó.
Vừa mỉm cười, vừa lắc đầu vì những suy nghĩ lung tung của mình, ông vội quay đầu đi ra ngoài. Mẹ của tiểu kỳ thấy chồng mình ra ngoài với vẻ mặt vui vẻ, miệng cười cười thì ngạc nhiên hỏi:
"Thì thấy hai đứa bé, làm anh nhớ tới chuyện hai đứa mình hồi nhỏ. Em có nghĩ mai mốt tụi nó cũng giống như mình không?"
"Chuyện đó cũng không biết được, dù gì tụi nhỏ cũng còn nhỏ, mà thôi đừng nói chuyện này nữa. Theo em ra ngoài vườn đi, mẹ nói có rau củ lớn nhiều rồi, nên nói mình đem một ít về thành phố ăn."
Rồi hai vợ chồng nắm tay nhau đi trên con đường mòn dẫn ra vườn, dưới ánh nắng của buổi xế chiều êm dịu.
4
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
