TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Tần Dực khom lưng tới, ôm trọn Thẩm Hoan vào lòng, hắn cúi đầu hôn lên tóc nàng, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên: “Ta xin lỗi, là do đêm qua ta quá tức giận.”

“Nhưng mà Hoan Hoan, nàng cũng có một phần lỗi, nàng không nên nhắc đến tên kia trong lúc đang ân ái với ta.”

Tên kia trong miệng hắn chính là vị hôn phu có hôn ước từ nhỏ với nàng.

Là hắn dùng thủ đoạn bẩn thỉu chia rẽ bọn họ.

Ép huynh ấy cùng cả gia tộc phải di cư đến biên cương, đời đời không được quay về kinh thành.

Thẩm Hoan vẫn nhớ như in ánh mắt tuyệt vọng của người đó khi đến tạm biệt nàng.

Chàng ấy đã nói: “Hoan nhi là huynh không đủ sức bảo vệ muội.”

Nước mắt bất giác lăn xuống từ hàng mi xinh đẹp.

Tần Dực nhìn thấy được, liền giơ tay chặt đứt đó.

Lông mày của hắn nhíu lại: “Hoan Hoan lại khóc vì tên đó nữa sao?”

Bên trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận: “Hoan Hoan, nàng đừng chọc ta tức giận mãi được không?”

“Nàng biết mà, ta rất yêu nàng cho nên mỗi khi nàng nhớ đến tên đó, ta sẽ không khống chế được bản thân.”

“Ta sẽ nổi giận, sẽ tổn thương nàng.”

Vòng tay đang ôm lấy Thẩm Hoan bắt đầu run rẩy mãnh liệt, từng chút siết chặt nàng vào lòng hắn.

Nàng đột nhiên bật cười nhưng khóe môi lại đậm vị chua chát: “Yêu ta sao?”

Tần Dực nghe vậy liền thả lỏng tay, hắn cúi đầu nhìn vào gương mặt trái xoan kiều diễm của nàng.

Hai mắt sáng lên: “Phải, ta thật sự rất yêu nàng, thậm chí còn có thể chết vì nàng.”

Vừa nói Tần Dực vừa cầm lấy bàn tay nàng đặt lên trái tim mình.

“Nếu nàng muốn, ta có thể moi tim ra cho nàng xem.”

Thẩm Hoan vô cùng mệt mỏi, nàng cười nhẹ một cái, vô thức đáp lại: “Vậy thì hãy moi nó ra cho ta xem đi.”

Nói xong, nàng rút tay về, kiệt sức nhắm mắt lại, không muốn nhìn hắn hay nói với hắn dù chỉ là một câu.

Bầu không khí đang yên lặng thì bị tiếng “roẹt” phá hủy.

Hai mắt Thẩm Hoan lập tức mở ra, quay đầu lại.

Đập vào mắt nàng chính là cảnh tượng, Tần Dực đang cầm một con dao găm tự đâm vào tim mình.

“A…”

Nàng hoảng sợ hét lên, rời khỏi vòng tay hắn, lui vào tận góc giường.

Máu bắt đầu nhuộm đỏ lưỡi dao trong tay hắn nhưng trên mặt Tần Dực chẳng hề có một chút đau đớn.

Hắn còn nhìn về phía Thẩm Hoan, cười với nàng một cái: “Hoan Hoan đợi một chút, ta sẽ móc tim mình ra tặng cho nàng ngay.”

Nàng giơ tay che khuất tầm mắt, từng ngón tay gầy gò đều run rẩy kịch liệt.

8

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.