TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38: Tình Mê

Chương 38. Tình Mê

Thẩm Điếu Chân ngồi ở cung Hoà Nhân cùng Lý Ngọc Giai và Vinh Vân Vân, công công mang vào một ly trà nóng, mùi vị rất ngon khác lạ, nàng uống đến hai ly vẫn còn thấy thèm.

"Trà này ngon quá."

Lý Ngọc Giai híp mắt: "Của thái tử ban cho ta để mời hai tỷ đấy."

Thẩm Điếu Chân nhíu mày, chắc là hắn ta muốn mời Vinh Vân Vân chỉ thấy nàng ta thoáng cười nhẹ chắc hẳn đang vui.

Ngồi hơn một lúc thì Lý Ngọc Giai bị gọi đi, nghe nói là tiên sinh dạy nàng ta, nàng ta quyến luyến làm Thẩm Điếu Chân thấy buồn cười.

Thẩm Điếu Chân thấy nóng liền cởϊ áσ choàng ra, Vinh Vân Vân nhìn áo choàng nàng khen lấy: "Áo của Thẩm tiểu thư rất đẹp."

Nàng ta hôm nay cũng mặc y phục đỏ như nàng, nàng không nghĩ ngợi vòng qua đem áo choàng choàng lên vai nàng ta.

"Ta và Vinh tiểu thư cũng xem có duyên, tiểu thư cứ giữ lấy."

"Như vậy không được." Vinh Vân Vân muốn khước từ

"Đừng khách sáo, sau này chúng ta làm bạn được không?" có thêm bạn vẫn hơn có thêm kẻ thù

Vinh Vân Vân kinh ngạc cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.

Đi được một đoạn còn chưa ra khỏi cung, Thẩm Điếu Chân càng lúc càng thấy nóng, nàng muốn về nhanh nên cùng Vinh Vân Vân tạm biệt ở một ngã rẽ.

Vinh Vân Vân kéo áo choàng của Thẩm Điếu Chân cảm thấy áo choàng này quá ấm vải lại tốt thì yêu thích.

Diêu Đức đứng sau lưng nữ tử mắt sáng lên ra hiệu cho hai thái giám phía sau chỉ thấy họ bước tới từ phía sau dùng khăn bịt miệng còn lấy túi vải trùm đầu lại, Vinh Vân Vân sau đó bế xốc nàng ta lên xách đi.

Vinh Vân Vân sợ hãi muốn kêu không được bị thuốc ở khăn làm cho mê man bất tỉnh.

Thẩm Điếu Chân lúc này cả người bủn rủn, nàng cảm thấy có chuyện không lành vội dùng hết sức chạy về cổng cung, Thu Hương thấy chủ tử liền chạy tới.

Hơi thở Thẩm Điếu Chân nhiễu loạn, nàng vịn lấy Thu Hương: "Đưa ta đến phủ Thái sư. Mau."

Thu Hương nhìn sắc thái của nàng lo lắng vội đem nàng lên xe ngựa sau đó gấp gáp chạy đi.

Thẩm Điếu Chân mím môi thở dốc, nàng chỉ thấy thần trí nàng mơ hồ, rõ ràng có cái gì đó ở trong người làm nàng nảy sinh ý niệm du͙© vọиɠ. Cả người nàng đỏ ửng, hơi thở dồn dập, tay chân mềm nhũn phải dựa vào vách xe ngựa, hai chân cũng vô thức kẹp chặt.

Thẩm Điếu Chân không ngốc đến mức không biết đó là gì.

"Nhanh lên, Thu Hương." Nàng cố sức nói với người bên ngoài, xe phu nhận lệnh càng ra sức chạy nhanh

Bên này, Vinh Vân Vân bị đem đến Đông Cung, Lý Hàn nhìn nữ tử khoác áo choàng đỏ cổ lông trắng thì mắt sáng lên, hắn chỉ thấy y phục có chút lạ nhưng nghĩ lại y phục nữ nhi rườm rà nên không để ý sau đó liền đi đốt hương.

"Thẩm Điếu Chân, ngươi ăn bánh uống trà của ta đã có dược, khăn khi nãy cũng tẩm dược bây giờ thêm hương, ta xem ngươi kháng cự thế nào."

Hương toả theo dược khiến đầu óc Lý Hàn cũng mụ mị theo cơn hưng phấn, hắn ta liếʍ môi đem nữ tử kia đang bị trùm đầu vặn vẹo cơ thể thì biết đã đủ kí©h thí©ɧ, hắn ta liền sờ soạng cởϊ áσ nàng ta ra.

Ánh mắt càng lúc càng thô bỉ, đê tiện đến khi hắn ta cởi hết đồ của nàng ta cùng hắn thì thuốc trong hương đã hoàn toàn phát huy tác dụng.

Chỉ là khi hắn tháo túi vải trùm đầu ra dù ý thức có mơ hồ thì hắn vẫn nhận ra nữ tử kia không phải là Thẩm Điếu Chân. Nhưng không kịp nữa, cung căng lên rồi không hạ được.

~

Lúc này xe ngựa Thẩm Điếu Chân dừng trước cửa phủ Thái Sư, Thẩm Điếu Chân gấp gáp lao xuống ra lệnh: "Các ngươi ở đây."

Nàng biết nàng trúng dược còn là xuân dược không thể để hạ nhân biết, ngay cả Thu Hương nàng cũng không cho vào theo, mặc kệ cả người bủn rủn loạng choạng mà chạy vào trong.

"Liễn Nham."

Thẩm Điếu Chân yếu ớt gọi, cả người nàng nóng ran, thần trí mơ hồ, hơi thở vẩn đυ.c gấp đến mức sắp ngã quỵ.

Liễn Nham đang ngồi uống trà nghe tiếng gọi mềm nhũn kia thì nhíu mày nhìn ra cửa thấy Thẩm Điếu Chân lao về phía hắn lại nghiêng ngả không vững, sắc mặt đỏ ửng run rẩy.

Hắn đặt chén trà xuống lặp tức đứng lên sải chân nhanh đi đến chỗ nàng.

Thẩm Điếu Chân thấy hắn trước mặt liền giơ tay níu lấy sau đó ngã vào lòng hắn, nàng thở dốc cắn chặt môi đem tay siết lấy áo hắn.

"Là… xuân dược."

Mi tâm Liễn Nham nhíu chặt vào nhau, hắn mím môi nghiêng đầu nhìn Tư Nghệ.

Tư Nghệ vội đi đến xem Thẩm Điếu Chân sau đó cúi đầu nói: "Là Tình Mê."

Mắt Liễn Nham tối sầm, hắn ngay tức khắc cúi người bế nàng lên hạ lệnh: "Lặp tức lấy thuốc giải."

"Thái sư, thuốc này... khó giải." Tư Nghệ ấp úng nói

Hắn đương nhiên biết, Lý Hàn, chắc chắn là hắn ta, hắn ta lại hạ loại dược này với nàng.

Hạ tiện.

Liễn Nham bế Thẩm Điếu Chân đến phòng ngủ phía đông nam, hắn cong chân đạp cửa đóng lại đem nàng đặt lên giường.

Thẩm Điếu Chân hơi thở nặng nề, tầm mắt không còn nhìn rõ nữa cả nói năng cũng lộn xộn, chỉ có duy nàng biết nàng muốn gì nhất.

Nàng không do dự chạy thẳng đến phủ Thái Sư, nàng rõ ràng biết thuốc này là xuân dược nhưng vẫn chỉ nghĩ tới hắn đầu tiên.

Làm sao nàng tin tưởng nam nhân khác ngoài hắn, cả hai kiếp đều là chỉ tin mỗi hắn.

24

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.