0 chữ
Chương 50
Chương 50: Hiểu lầm của Trần Tư Linh
“Đây là gì? Thảo dược cháy đen à?”
Giang Phàm ngạc nhiên hỏi.
Trần Tư Linh ngồi đối diện cậu.
Khác hẳn với dáng vẻ tiểu thư đoan trang, cao quý thường ngày, hôm nay nàng cố tình khoác lên mình một chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ.
Đôi tay trắng nõn, mềm mại thường ngày, giờ dính đầy vết dầu chưa rửa sạch.
Thậm chí, gương mặt tuyệt sắc vốn xinh đẹp vô song cũng bị nàng cố tình bôi đầy khói bụi, tóc tai rối tung, trông chẳng khác nào một nha hoàn vất vả làm lụng.
“Công tử nói đùa rồi, đây là món ăn do chính tay tiểu nữ chuẩn bị.”
Trần Tư Linh cười nhưng không thật lòng, cố gắng làm mình trở nên đáng ghét nhất có thể:
“Trông có vẻ không được đẹp mắt lắm, nhưng thực ra rất ngon đấy.”
“Không tin thì nếm thử đi.”
Nếm thử? Có điên mới ăn!
Giang Phàm nhìn chằm chằm bàn thức ăn đầy những món cháy đen thui, cảm thán:
“Phải công nhận rằng, nàng hoàn toàn không có thiên phú nấu ăn.”
“Trẻ con có lẽ còn giỏi hơn nàng.”
Cậu tưởng rằng Trần Tư Linh sẽ không vui.
Nhưng không ngờ nàng lại thầm vui mừng trong lòng:
“Đúng đúng đúng! Ta chính là không biết nấu ăn, mau ghét ta đi!”
Thu lại biểu cảm khác lạ trên mặt, nàng nghiêm túc nói:
“Ta đã cố gắng hết sức rồi.”
Giang Phàm cũng không định làm khó nàng về chuyện món ăn, cậu chỉ tò mò tại sao nàng lại khóc ấm ức lúc nãy.
“Trần cô nương, tại linh đường, ta có lỡ xúc phạm cô ở đâu sao?”
Cậu suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể đoán là mình vô tình mạo phạm nàng.
Trần Tư Linh ngẩn người.
Tại linh đường, Giang Phàm cứu nàng trước, lại cứu phụ thân nàng, rồi tiếp tục cứu cả Trần gia.
Nàng còn không kịp cảm kích hắn, làm gì có chuyện hắn đắc tội với mình?
Nàng vội vã định xua tay giải thích, nhưng ngay lập tức suy nghĩ lại.
Giải thích làm gì chứ?
Điều nàng cần làm bây giờ là khiến hắn ghét mình!
Vì thế, tay đang giơ ra bỗng chuyển hướng ôm trước ngực, cổ hất cao, im lặng không nói.
Bàn chân phải thì liên tục gõ nhẹ xuống mặt đất.
Dậm chân tức giận, để hắn tự đoán.
Giang Phàm chờ nửa ngày, cuối cùng chỉ nhận lại một thái độ như vậy, không khỏi trợn trắng mắt.
Ai rảnh mà đoán chứ?
Đúng là khó chiều mà!
“Không nói thì thôi!” Giang Phàm lạnh mặt, định quay người rời đi.
Nhưng nghĩ lại, cậu lại cảm thấy không cam tâm.
Dựa vào đâu chứ?
Cậu giúp Trần gia nhiều như vậy, ngược lại còn phải chịu ấm ức?
Cậu ném đũa xuống bàn, mặt lạnh tanh:
“Vai ta mỏi rồi, mau xoa bóp cho ta!”
Hôm nay dù thế nào cũng phải lấy lại mặt mũi.
Trần Tư Linh âm thầm khinh bỉ:
“Nhìn đi! Đuôi cáo lòi ra rồi!”
“Còn chưa ăn cơm đã muốn ta xoa bóp cho hắn!”
“Quả nhiên là kẻ có dã tâm ai cũng nhìn thấu!”
Thấy nàng vẫn ngồi im không nhúc nhích, Giang Phàm cười lạnh:
“Phụ thân cô nói phải tiếp đãi ta chu đáo.”
“Chỉ bảo cô xoa bóp mà cũng chối đẩy tới lui, đừng trách ta méc phụ thân cô nhé!”
Tên khốn kiếp này!
Đúng là đáng ghét!
Nàng cắn răng, miễn cưỡng bước ra sau lưng cậu.
Đưa tay lên, hung hăng làm động tác bóp nát đầu cậu trong tưởng tượng.
Sau đó mới miễn cưỡng đặt tay lên vai cậu mà xoa bóp.
Tất nhiên, nàng không định xoa bóp tử tế.
Mỗi lần bóp đều dùng toàn bộ sức lực.
May mắn là Giang Phàm đã đạt tới Luyện Khí tầng chín, da thịt cứng rắn hơn người thường rất nhiều.
Vì vậy, lực của nàng đối với cậu mà nói, vừa vặn thoải mái.
“Không tệ, lực vừa phải, xem ra cô có thiên phú làm mấy việc này đấy.” Giang Phàm gật đầu khen ngợi.
Điều này làm Trần Tư Linh sốt ruột.
Nàng không muốn Ảnh Vệ số một này nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng.
Nàng muốn hắn ghét bỏ mình!
Vậy nên, chỉ mới xoa bóp vài cái, nàng đã giả vờ mệt mỏi, thở dốc:
“Ta không làm nổi nữa, mệt quá rồi.”
Có cần thiết vậy không?
Mới bóp được có vài cái thôi mà?
Giang Phàm không ngốc, cậu nhìn cái đã biết ngay nàng ta đang cố tình lười biếng.
Khi cậu định yêu cầu tiếp tục, đột nhiên đôi tai cậu khẽ động.
“Ơ? Mạch tượng của cô có vẻ không ổn lắm.”
Giang Phàm quay người lại, nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô để bắt mạch.
Trần Tư Linh giật mình, vội vàng rút tay về, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét:
“Đang từng bước tiếp cận ta đúng không?”
“Ban đầu là xoa bóp vai, sau đó nhân cơ hội nắm tay ta.”
“Bước tiếp theo chắc chắn là tạo ra tiếp xúc thân mật hơn, phải không?”
“Loại nam nhân như ngươi, ta nhìn thấu từ lâu rồi!”
Trong đầu nàng bất giác hiện lên hình ảnh của Giang Phàm.
Cũng là người có bản lĩnh, nhưng Giang Phàm luôn khiêm tốn và lễ độ.
Những lúc chỉ có hai người, cậu ấy luôn giữ khoảng cách, lúc nào cũng cư xử như một bậc quân tử phong nhã.
Không giống như tên Ảnh Vệ số một này!
Rõ ràng đang tìm cách chiếm lợi!
Thật đáng ghét!
Hắn còn kém xa một phần trăm của Giang Phàm!
“Không cần đâu, ta không có bệnh.” Trần Tư Linh lạnh mặt từ chối thẳng thừng.
Nhưng Giang Phàm thực sự đã nghe ra điều gì đó bất thường.
Cậu kinh ngạc quan sát nàng, nhìn sắc mặt, nhưng lại thấy mọi thứ vẫn bình thường.
“Không giống bệnh mà cũng chẳng phải không bệnh, thật kỳ lạ.”
“Trần cô nương, đừng cố che giấu bệnh tật, ta không hề lừa cô.”
“Để ta bắt mạch, kiểm tra một chút là biết ngay.”
Trần Tư Linh cười lạnh trong lòng.
Không chiếm lợi được liền đổi sang hù dọa sao?
Nàng mới không mắc bẫy!
“Không cần đâu, ta khỏe lắm.”
Nàng lườm cậu, không khách khí chỉ vào bàn cơm:
“Công tử, tốt nhất là mau ăn đi.”
“Ăn xong ta sẽ sai nha hoàn đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi.”
Nàng đã quyết tâm, tuyệt đối không để Ảnh Vệ số một này đạt được mục đích.
Nhưng Giang Phàm lại đang sốt ruột vì bệnh tình của nàng.
Mạch tượng kia không phải là bệnh vặt.
Nể tình trước đây nàng đã giúp cậu che giấu tung tích Tam Tinh Hồn Sư trước một cường giả thần bí, cậu quyết định không bỏ mặc nàng.
Giang Phàm đứng lên, nói:
“Đắc tội rồi, Trần cô nương!”
Trần Tư Linh hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, hai tay ôm trước ngực, cảnh giác:
“Ngươi định làm gì?”
Giang Phàm không nói lời thừa, sải bước về phía nàng, tay vươn ra bắt lấy cổ tay nàng.
“Ngươi đừng có làm càn!” Trần Tư Linh hoảng hốt lùi lại.
Ai ngờ sau lưng nàng lại có một bậc thềm nhô lên.
Cả người nàng mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau.
Nhưng không chỉ có nàng…
Nàng vô thức túm lấy tay Giang Phàm, kéo luôn cậu ngã xuống cùng mình.
Và rồi, một cảnh tượng đầy trớ trêu xảy ra.
Giang Phàm đè lên người Trần Tư Linh, trán chạm trán.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau.
Chỉ cần một chút nữa thôi, môi hai người sẽ chạm vào nhau.
Dù là nam tử như Giang Phàm cũng không khỏi đỏ mặt ngay lập tức, vội vàng bò dậy:
“Xin lỗi, ta không cố ý.”
Nhưng Trần Tư Linh đã tức đến run người.
Quả nhiên!
Hoàn toàn giống như nàng đã dự đoán!
Tên khốn mặt dày này sẽ tìm đủ mọi cách để tiếp xúc thân mật!
Bước tiếp theo, chẳng phải là trực tiếp cưỡng ép sao?
Trần Tư Linh sợ rồi.
Nàng không còn giấu giếm ý định của mình nữa, lập tức bò dậy, lùi nhanh về phía sau, lạnh giọng:
“Các hạ, xin hãy tự trọng!”
“Ta đã có người trong lòng, sẽ không chấp nhận bất kỳ nam nhân nào khác!”
“Nếu ngươi dám tiến lên, ta thà chết còn hơn!”
Hả?
Giang Phàm sững sờ.
Trần Tư Linh… có phải đã hiểu lầm gì đó không?
“Trần cô nương, cô nghe ta giải thích, thực ra…”
“Không cần giải thích!” Trần Tư Linh lớn tiếng ngắt lời cậu.
“Ngươi nghĩ gì, ta còn không rõ chắc?”
“Đúng, ngươi đã cứu cả Trần gia ta, chúng ta nợ ngươi ân tình lớn lao.”
“Nhưng, ta không thể lấy thân báo đáp.”
“Mong ngươi hiểu cho!”
Giang Phàm nghe mà huyết quản trên trán như muốn nổ tung.
Cậu giật phăng mặt nạ xuống, nghiến răng nói:
“Trần Tư Linh! Trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì vậy hả?”
Giang Phàm ngạc nhiên hỏi.
Trần Tư Linh ngồi đối diện cậu.
Khác hẳn với dáng vẻ tiểu thư đoan trang, cao quý thường ngày, hôm nay nàng cố tình khoác lên mình một chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ.
Đôi tay trắng nõn, mềm mại thường ngày, giờ dính đầy vết dầu chưa rửa sạch.
Thậm chí, gương mặt tuyệt sắc vốn xinh đẹp vô song cũng bị nàng cố tình bôi đầy khói bụi, tóc tai rối tung, trông chẳng khác nào một nha hoàn vất vả làm lụng.
“Công tử nói đùa rồi, đây là món ăn do chính tay tiểu nữ chuẩn bị.”
Trần Tư Linh cười nhưng không thật lòng, cố gắng làm mình trở nên đáng ghét nhất có thể:
“Trông có vẻ không được đẹp mắt lắm, nhưng thực ra rất ngon đấy.”
“Không tin thì nếm thử đi.”
Nếm thử? Có điên mới ăn!
Giang Phàm nhìn chằm chằm bàn thức ăn đầy những món cháy đen thui, cảm thán:
“Trẻ con có lẽ còn giỏi hơn nàng.”
Cậu tưởng rằng Trần Tư Linh sẽ không vui.
Nhưng không ngờ nàng lại thầm vui mừng trong lòng:
“Đúng đúng đúng! Ta chính là không biết nấu ăn, mau ghét ta đi!”
Thu lại biểu cảm khác lạ trên mặt, nàng nghiêm túc nói:
“Ta đã cố gắng hết sức rồi.”
Giang Phàm cũng không định làm khó nàng về chuyện món ăn, cậu chỉ tò mò tại sao nàng lại khóc ấm ức lúc nãy.
“Trần cô nương, tại linh đường, ta có lỡ xúc phạm cô ở đâu sao?”
Cậu suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể đoán là mình vô tình mạo phạm nàng.
Trần Tư Linh ngẩn người.
Tại linh đường, Giang Phàm cứu nàng trước, lại cứu phụ thân nàng, rồi tiếp tục cứu cả Trần gia.
Nàng còn không kịp cảm kích hắn, làm gì có chuyện hắn đắc tội với mình?
Giải thích làm gì chứ?
Điều nàng cần làm bây giờ là khiến hắn ghét mình!
Vì thế, tay đang giơ ra bỗng chuyển hướng ôm trước ngực, cổ hất cao, im lặng không nói.
Bàn chân phải thì liên tục gõ nhẹ xuống mặt đất.
Dậm chân tức giận, để hắn tự đoán.
Giang Phàm chờ nửa ngày, cuối cùng chỉ nhận lại một thái độ như vậy, không khỏi trợn trắng mắt.
Ai rảnh mà đoán chứ?
Đúng là khó chiều mà!
“Không nói thì thôi!” Giang Phàm lạnh mặt, định quay người rời đi.
Nhưng nghĩ lại, cậu lại cảm thấy không cam tâm.
Dựa vào đâu chứ?
Cậu giúp Trần gia nhiều như vậy, ngược lại còn phải chịu ấm ức?
Cậu ném đũa xuống bàn, mặt lạnh tanh:
“Vai ta mỏi rồi, mau xoa bóp cho ta!”
Hôm nay dù thế nào cũng phải lấy lại mặt mũi.
“Nhìn đi! Đuôi cáo lòi ra rồi!”
“Còn chưa ăn cơm đã muốn ta xoa bóp cho hắn!”
“Quả nhiên là kẻ có dã tâm ai cũng nhìn thấu!”
Thấy nàng vẫn ngồi im không nhúc nhích, Giang Phàm cười lạnh:
“Phụ thân cô nói phải tiếp đãi ta chu đáo.”
“Chỉ bảo cô xoa bóp mà cũng chối đẩy tới lui, đừng trách ta méc phụ thân cô nhé!”
Tên khốn kiếp này!
Đúng là đáng ghét!
Nàng cắn răng, miễn cưỡng bước ra sau lưng cậu.
Đưa tay lên, hung hăng làm động tác bóp nát đầu cậu trong tưởng tượng.
Sau đó mới miễn cưỡng đặt tay lên vai cậu mà xoa bóp.
Tất nhiên, nàng không định xoa bóp tử tế.
Mỗi lần bóp đều dùng toàn bộ sức lực.
May mắn là Giang Phàm đã đạt tới Luyện Khí tầng chín, da thịt cứng rắn hơn người thường rất nhiều.
Vì vậy, lực của nàng đối với cậu mà nói, vừa vặn thoải mái.
“Không tệ, lực vừa phải, xem ra cô có thiên phú làm mấy việc này đấy.” Giang Phàm gật đầu khen ngợi.
Điều này làm Trần Tư Linh sốt ruột.
Nàng không muốn Ảnh Vệ số một này nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng.
Nàng muốn hắn ghét bỏ mình!
Vậy nên, chỉ mới xoa bóp vài cái, nàng đã giả vờ mệt mỏi, thở dốc:
“Ta không làm nổi nữa, mệt quá rồi.”
Có cần thiết vậy không?
Mới bóp được có vài cái thôi mà?
Giang Phàm không ngốc, cậu nhìn cái đã biết ngay nàng ta đang cố tình lười biếng.
Khi cậu định yêu cầu tiếp tục, đột nhiên đôi tai cậu khẽ động.
“Ơ? Mạch tượng của cô có vẻ không ổn lắm.”
Giang Phàm quay người lại, nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô để bắt mạch.
Trần Tư Linh giật mình, vội vàng rút tay về, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét:
“Đang từng bước tiếp cận ta đúng không?”
“Ban đầu là xoa bóp vai, sau đó nhân cơ hội nắm tay ta.”
“Bước tiếp theo chắc chắn là tạo ra tiếp xúc thân mật hơn, phải không?”
“Loại nam nhân như ngươi, ta nhìn thấu từ lâu rồi!”
Trong đầu nàng bất giác hiện lên hình ảnh của Giang Phàm.
Cũng là người có bản lĩnh, nhưng Giang Phàm luôn khiêm tốn và lễ độ.
Những lúc chỉ có hai người, cậu ấy luôn giữ khoảng cách, lúc nào cũng cư xử như một bậc quân tử phong nhã.
Không giống như tên Ảnh Vệ số một này!
Rõ ràng đang tìm cách chiếm lợi!
Thật đáng ghét!
Hắn còn kém xa một phần trăm của Giang Phàm!
“Không cần đâu, ta không có bệnh.” Trần Tư Linh lạnh mặt từ chối thẳng thừng.
Nhưng Giang Phàm thực sự đã nghe ra điều gì đó bất thường.
Cậu kinh ngạc quan sát nàng, nhìn sắc mặt, nhưng lại thấy mọi thứ vẫn bình thường.
“Không giống bệnh mà cũng chẳng phải không bệnh, thật kỳ lạ.”
“Trần cô nương, đừng cố che giấu bệnh tật, ta không hề lừa cô.”
“Để ta bắt mạch, kiểm tra một chút là biết ngay.”
Trần Tư Linh cười lạnh trong lòng.
Không chiếm lợi được liền đổi sang hù dọa sao?
Nàng mới không mắc bẫy!
“Không cần đâu, ta khỏe lắm.”
Nàng lườm cậu, không khách khí chỉ vào bàn cơm:
“Công tử, tốt nhất là mau ăn đi.”
“Ăn xong ta sẽ sai nha hoàn đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi.”
Nàng đã quyết tâm, tuyệt đối không để Ảnh Vệ số một này đạt được mục đích.
Nhưng Giang Phàm lại đang sốt ruột vì bệnh tình của nàng.
Mạch tượng kia không phải là bệnh vặt.
Nể tình trước đây nàng đã giúp cậu che giấu tung tích Tam Tinh Hồn Sư trước một cường giả thần bí, cậu quyết định không bỏ mặc nàng.
Giang Phàm đứng lên, nói:
“Đắc tội rồi, Trần cô nương!”
Trần Tư Linh hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, hai tay ôm trước ngực, cảnh giác:
“Ngươi định làm gì?”
Giang Phàm không nói lời thừa, sải bước về phía nàng, tay vươn ra bắt lấy cổ tay nàng.
“Ngươi đừng có làm càn!” Trần Tư Linh hoảng hốt lùi lại.
Ai ngờ sau lưng nàng lại có một bậc thềm nhô lên.
Cả người nàng mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau.
Nhưng không chỉ có nàng…
Nàng vô thức túm lấy tay Giang Phàm, kéo luôn cậu ngã xuống cùng mình.
Và rồi, một cảnh tượng đầy trớ trêu xảy ra.
Giang Phàm đè lên người Trần Tư Linh, trán chạm trán.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau.
Chỉ cần một chút nữa thôi, môi hai người sẽ chạm vào nhau.
Dù là nam tử như Giang Phàm cũng không khỏi đỏ mặt ngay lập tức, vội vàng bò dậy:
“Xin lỗi, ta không cố ý.”
Nhưng Trần Tư Linh đã tức đến run người.
Quả nhiên!
Hoàn toàn giống như nàng đã dự đoán!
Tên khốn mặt dày này sẽ tìm đủ mọi cách để tiếp xúc thân mật!
Bước tiếp theo, chẳng phải là trực tiếp cưỡng ép sao?
Trần Tư Linh sợ rồi.
Nàng không còn giấu giếm ý định của mình nữa, lập tức bò dậy, lùi nhanh về phía sau, lạnh giọng:
“Các hạ, xin hãy tự trọng!”
“Ta đã có người trong lòng, sẽ không chấp nhận bất kỳ nam nhân nào khác!”
“Nếu ngươi dám tiến lên, ta thà chết còn hơn!”
Hả?
Giang Phàm sững sờ.
Trần Tư Linh… có phải đã hiểu lầm gì đó không?
“Trần cô nương, cô nghe ta giải thích, thực ra…”
“Không cần giải thích!” Trần Tư Linh lớn tiếng ngắt lời cậu.
“Ngươi nghĩ gì, ta còn không rõ chắc?”
“Đúng, ngươi đã cứu cả Trần gia ta, chúng ta nợ ngươi ân tình lớn lao.”
“Nhưng, ta không thể lấy thân báo đáp.”
“Mong ngươi hiểu cho!”
Giang Phàm nghe mà huyết quản trên trán như muốn nổ tung.
Cậu giật phăng mặt nạ xuống, nghiến răng nói:
“Trần Tư Linh! Trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì vậy hả?”
24
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
