TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32: Lễ vật cưới bí ẩn

Trần Tư Linh thản nhiên thu hết số Luyện Khí Dịch về phòng.

Chỉ khi cánh cửa đóng lại, gương mặt nàng mới lộ ra vẻ sợ hãi.

“May mà Giang Phàm rời đi sớm, nếu không đã gặp rắc rối lớn rồi.”

Nàng vỗ nhẹ lên ngực, trái tim vẫn đập thình thịch:

“Hai người đó là địch hay bạn của Giang Phàm, mình không thể xác định. Tuyệt đối không thể để họ tìm thấy hắn.”

Cắn nhẹ đầu ngón tay, nàng cố ép mình bình tĩnh lại:

“Chắc chắn bọn họ chưa đi xa, rất có thể đang âm thầm theo dõi mình. Nếu giờ mình liên lạc với Giang Phàm, chắc chắn sẽ lộ tung tích của hắn.”

“Nếu vậy, ngày mai là ngày Giang Phàm mang lễ vật đến cầu hôn, mình không thể đến được rồi.”

“Haizz...”



Ngày hôm sau.

Trời vừa hửng sáng.

Người của Hứa gia đã dậy từ sớm.

Bởi vì hôm nay là ngày Giang Phàm mang sính lễ đến cầu hôn.

Nghe nói Chu gia rất có thể cũng sẽ đến.

Đến lúc đó, hai bên sẽ cạnh tranh công khai, sính lễ của ai ít hơn, người đó sẽ mất mặt.

Người nhà họ Hứa đều tò mò, không biết Giang Phàm sẽ mang đến bao nhiêu sính lễ, liệu có đủ để giữ chân Hứa U Nhàn hay không.

“Nhanh tay làm việc xong rồi còn đi xem ai sẽ trở thành tân cô gia của chúng ta nào.”

“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Chu công tử rồi! Hắn là đệ tử Thanh Vân Tông, nhà họ Chu lại là một trong những gia tộc quyền thế nhất.”

“Chưa chắc đâu. Hôm qua ta nghe nói, Giang Phàm chỉ dùng mười vạn lượng bạc mà đã mua được mấy bình Thảo Mộc Chi Tinh, mỗi bình trị giá hàng trăm vạn lượng đó.”

“Sính lễ của Giang Phàm chắc chắn không hề tầm thường!”

“Đúng vậy! Ta còn có chút ghen tị với đại tiểu thư đấy. Dù không được lão gia sủng ái, nhưng lại có một cuộc hôn nhân còn vinh quang hơn cả tiểu thư của những gia đình khác.”

“Không biết nhị tiểu thư có hối hận không nhỉ? Dù gì ban đầu Giang Phàm muốn cưới cô ấy mà.”

Lúc này, Hứa Di Ninh bước ra từ khu luyện võ, nghe thấy đám nha hoàn đang bàn tán.

Sắc mặt cô ta lập tức lạnh lẽo, quát: “Không lo làm việc đi sao?”

Đám nha hoàn giật mình tản ra, nhưng tâm trạng cô ta vẫn không thể bình ổn.

Siết chặt chuôi kiếm, Hứa Di Ninh nghiến răng: “Ta sẽ hối hận sao? Nực cười!”

“Sính lễ của Giang Phàm dù có tốt, có quý giá đến đâu, ta cũng không thèm! Không thèm!”

Mang theo sự bực bội, cô ta bước ngang qua phòng của Vương Ánh Phượng, liền nghe thấy bên trong vẫn đang cãi vã.

Vừa bước qua, Hứa Di Ninh đã nghe thấy tiếng la hét vọng ra từ trong phòng.

“Hứa Chính Ngôn! Đều do ông vô dụng! Tại sao ông không kiếm được nhiều bạc hơn?”

“Hoàn Nhan Đan ngay trước mắt, mà ta lại nghèo đến mức không mua nổi!”

“Nghe nói Trương Ngọc Tú mua về dùng, bây giờ trẻ ra hai mươi tuổi, đứng cạnh con trai mà còn trông như chị gái!”

“Sao số ta lại khổ thế này, bị nhà họ Hứa làm lỡ dở cả đời!”

Hứa Di Ninh khẽ thở dài: “Cả đêm rồi mà vẫn còn ầm ĩ sao?”

Từ sau buổi đấu giá, Vương Ánh Phượng không ngừng trách móc chồng.

Sau khi biết về sự thay đổi của Trương Ngọc Tú, bà ta càng làm ầm ĩ hơn, khiến Hứa Chính Ngôn cũng không yên.

“Thật làm khó cho cha quá. Sau này, nếu ta có thể gả cho một vị đại nhân vật có địa vị cao, nhất định sẽ bảo chàng tìm cách lấy một viên Hoàn Nhan Đan để cha bù đắp cho mẹ.”

Bỗng nhiên.

Ngoài cổng vang lên tiếng pháo nổ rộn ràng.

Hứa Di Ninh khẽ mỉm cười: “Lễ rước dâu của nhà họ Chu đến rồi?”

Dù cô ta rất rõ Chu Kiến Thâm từng suýt cưỡng bức tỷ tỷ mình.

Gả cho hắn, chẳng khác nào đưa dê vào miệng hổ.

Nhưng, cô ta lại càng không muốn tỷ tỷ lấy Giang Phàm.

Bởi vì, nếu Hứa U Nhàn không hạnh phúc thì không sao.

Nhưng nếu nàng ấy hạnh phúc, chẳng phải chứng minh rằng mình đã có mắt không tròng, bỏ lỡ một người tốt như Giang Phàm sao?

“Hy vọng Chu công tử sẽ thắng.” Hứa Di Ninh thầm nghĩ.



Trong phòng Giang Phàm, Hứa U Nhàn đến từ sáng sớm, nàng nép trong lòng Giang Phàm, lặng lẽ rơi lệ.

“Tiểu Phàm, chúng ta thật sự có thể ở bên nhau sao?”

Ban đầu, khi bị ép gả thay muội muội, nàng có chút tủi thân.

Nhưng sau một thời gian sống chung, nàng mới nhận ra mình đã yêu chàng trai thanh mai trúc mã này từ lúc nào không hay.

Ngoài Giang Phàm ra, nàng không muốn lấy ai khác.

Giang Phàm nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nói:

“Ngốc ạ, những lời ta đã hứa với nàng, có câu nào chưa thực hiện đâu?”

“Ta đã nói sẽ cưới nàng, thì nhất định sẽ cưới nàng.”

“Không ai có thể ngăn cản.”

Lời nói thì kiên định như vậy.

Nhưng thực tế thì sao?

Hứa U Nhàn nhíu mày, vẻ mặt luôn căng thẳng.

Lần trước Giang Phàm chuẩn bị quá vội vàng, lần này nhà họ Chu chắc chắn sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn.

Thêm vào đó, mấy ngày qua, Giang Phàm đã đắc tội với Vương Ánh Phượng triệt để, bà ta nhất định sẽ càng thiên vị nhà họ Chu hơn.

“Tiểu Phàm, hay là chàng tặng một phần Thảo Mộc Chi Tinh cho dì Vương đi, để bà ấy bớt giận?”

“Nếu không, ta lo bà ta sẽ làm khó chàng.”

Giang Phàm lắc đầu: “Nàng đã nghe qua chuyện Đông Quách tiên sinh và con sói chưa?”

“Sói là loài không bao giờ thấy đủ. Dù nàng cho nó tất cả thịt, nó cũng sẽ muốn ăn luôn thịt trên người nàng.”

“Vương Ánh Phượng cũng vậy.”

“Cho bà ta Thảo Mộc Chi Tinh, bà ta sẽ hài lòng sao? Không, bà ta sẽ muốn năm mươi mốt vạn lượng bạc của ta, muốn chúng ta ngoan ngoãn nghe lời, muốn nàng gả cho nhà họ Chu để bà ta có thêm lợi ích.”

Nghe vậy, Hứa U Nhàn hiểu chàng nói đúng.

Nhưng nếu không làm vậy, khi Vương Ánh Phượng nổi điên lên, Hứa Chính Ngôn cũng không ngăn nổi bà ta!

“Yên tâm, sính lễ ta chuẩn bị sẽ khiến Vương Ánh Phượng hài lòng.”

“Thậm chí nếu ta tát thẳng vào mặt bà ta, bà ta cũng sẽ nghiến răng mà nói rằng rất hài lòng.”

“Hả?”

Hứa U Nhàn ngạc nhiên.

Sính lễ gì mà khoa trương đến mức đó?

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Phàm, nàng càng thêm tò mò.

Tiếng trống chiêng rộn rã vang lên, Hứa U Nhàn khẽ run, ôm chặt lấy Giang Phàm, như thể sắp mất chàng đến nơi.

Giang Phàm bật cười: “Đừng gấp, đợi ta xong sính lễ, nàng muốn ôm thế nào cũng được.”

Hứa U Nhàn vừa thẹn vừa giận: “Giờ là lúc nào rồi mà còn đùa được?”

Nàng tựa vào ngực chàng một lúc lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, khó khăn bước theo Giang Phàm đến đại sảnh nhà họ Hứa.

Lúc này, Hứa Chính Ngôn, Vương Ánh Phượng, gia tộc họ Hứa, thậm chí cả Lục Tranh đều đã có mặt.

Ngoại trừ Hứa Chính Ngôn thật lòng mong Giang Phàm thắng, những người khác hoặc là chờ xem trò cười, hoặc là chẳng hy vọng gì.

Lục Tranh nắm bắt cơ hội, châm chọc ngay trước mặt cả gia tộc:

“Giang Phàm, đừng áp lực quá, dù sao ngươi cũng không thắng nổi.”

Giang Phàm vốn không muốn để ý.

Nhưng Lục Tranh vẫn lải nhải không ngừng, cười lạnh: “Người mà ta không có được, ngươi cũng đâu có được?”

“Theo ta thấy, ngươi thừa nhận thua sớm đi, như vậy ít nhất còn giữ lại chút thể diện.”

“Nếu không, lát nữa sính lễ nhà họ Chu sẽ khiến ngươi xấu hổ đến không có chỗ dung thân!”

“Im miệng!”

Một tiếng quát lạnh vang lên.

Người luôn dịu dàng như Hứa U Nhàn vậy mà lại không nhịn được, lên tiếng mắng Lục Tranh.

“Ngươi vô dụng thì đừng tưởng ai cũng giống ngươi!”

“Tiểu Phàm mạnh hơn ngươi cả trăm lần!”

Nam nhân sợ nhất là bị so sánh, nhất là trước mặt người con gái mình thích.

Lục Tranh vừa xấu hổ vừa giận: “Giang Phàm mạnh hơn ta chỗ nào...”

Hắn nói không nổi nữa.

Không lâu trước, trước mặt Phó Các Chủ Trần, hắn bị Giang Phàm đánh như đánh chó.

Vì thế, hắn lập tức đổi giọng: “Hắn đã cho nàng cái gì mà khiến nàng bênh vực hắn như vậy?”

Hứa U Nhàn không nhịn được nữa.

Nàng đứng dậy, vung tay tát thẳng vào mặt Lục Tranh.

Lục Tranh tức giận: “Được lắm! Ngay cả một nữ nhân cũng dám động thủ với ta? Đừng trách ta không khách khí!”

Nếu là Hứa Di Ninh ra tay, hắn chỉ có thể đứng im chịu trận, dù gì nàng ấy cũng là cường giả Luyện Khí tầng chín.

Nhưng Hứa U Nhàn chỉ mới Luyện Khí tầng hai, cũng dám động thủ với hắn?

Tốt lắm, Vương Ánh Phượng ghét nàng ta từ lâu, hắn giúp bà ta trút giận một phen cũng không tệ!

Hắn giận dữ tung một quyền đánh tới.

Chát!

Nhưng vừa chạm vào nhau, Lục Tranh bỗng kinh hoàng nhận ra linh lực của mình lại không bằng Hứa U Nhàn!

Nàng dễ dàng gạt tay hắn ra, rồi giáng thẳng một cái tát lên mặt hắn, khiến hắn bay ngược ra đất.

Đám người nhà họ Hứa, vốn còn đang cười nhạo, giờ phút này như thấy quỷ, sững sờ nhìn Hứa U Nhàn.

Hứa U Nhàn mặt không cảm xúc thu tay lại, lạnh lùng nhìn Lục Tranh:

“Bây giờ thì biết, Tiểu Phàm đã cho ta cái gì chưa?”

7

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.