TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

Nghi lễ bất ngờ bắt đầu khiến mọi người trở tay không kịp.

Lucia chỉ nhớ mình nhìn hình vẽ pháp trận cổ quái trên cửa, những đường nét trên đó đang từ từ phát sáng theo dòng năng lượng.

Sau đó, hoa văn lan tỏa, men theo cánh cửa, những đường nét màu hồng thẫm dần bao phủ tường, sàn, trần nhà... thậm chí là toàn bộ thân thể của mọi người xung quanh.

Lucia không rõ là phản ứng của nàng chậm, hay pháp trận này quá nhanh. Đến khi nhận ra thân thể mình cũng bị bao phủ bởi những đường nét chảy tràn Ma lực, nàng mới phát hiện âm thanh đã biến mất, thời gian như cũng ngưng lại, chỉ còn đôi mắt là có thể cử động.

Và dường như đôi mắt ấy cũng đã bị ảnh hưởng.

Cô thấy các bạn học ở phía trước đang đứng bất động.

Cô thấy khuôn mặt đờ đẫn của các bạn học ở phía sau.

Cô thấy một đội Kỵ sĩ không mang theo vũ khí, hối hả xông vào đại sảnh của lâu đài.

Cô thấy trên sân thượng tầng cao nhất của lâu đài có bốn vị Tư tế Kỳ Tích mặc áo choàng xanh xám đang quỳ ở rìa pháp trận, máu tươi chảy ra từ tay áo họ nhuộm đỏ thẫm các phù văn pháp trận.

Lucia bỗng nhận ra rằng bản thân đang bay lên. Ngay sau đó, cô thấy được toàn cảnh lâu đài Học viện Tư tế, những tòa nhà không biết tên như ẩn như hiện trong rừng rậm, hồ nước phẳng lặng không một gợn sóng; cô nhìn thấy khu Thành Tây với những trang viên san sát, khu Thành Đông với những tòa nhà chi chít và đường phố chật hẹp, khu Thành Bắc với những mái nhà màu xám chì...

Nhưng ngay khi sắp nhìn thấy toàn cảnh Vương thành, một luồng sáng đỏ từ sân thượng Học viện Tư tế xộc thẳng lên trời.

Cô lại trở về tầng hầm của lâu đài, trở về trước cánh cửa gỗ vẽ pháp trận thần bí đó.

Hình vẽ trên pháp trận đã thay đổi. Những đường nét tràn đầy năng lượng đang uốn lượn, dần hợp lại thành một phù văn tượng trưng cho Con Đường.

Khoảnh khắc phù văn hoàn thành, thế giới bắt đầu xoay chuyển.

Xoay theo nghĩa đen.

Lucia rất tỉnh táo, cô cảm thấy mình còn thấy mình tỉnh táo hơn cả buổi sáng tham gia kiểm tra tư chất. Cô biết mình không hoa mắt, cũng không có Kỵ sĩ Gió Xoáy nào ôm cô quay vòng vòng.

Cô có thể nhận biết trên dưới trái phải của mình, nếu tầng hầm có thể thấy mặt trời, cô còn có thể phân biệt được đông tây nam bắc.

Nhưng thế giới thực sự đang quay, như thể một bàn tay khổng lồ vô hình đang nắm lấy tất cả mọi thứ, vo tròn như trái bóng rồi ném mạnh lên không trung. Thế giới không ngừng quay giống như quả bóng ấy vậy.

Lucia lơ lửng giữa tâm điểm của trái bóng ấy, nhìn các bạn học quay quanh mình tạo ra những vệt bóng mờ. Lúc này trên dưới trái phải đã không còn ý nghĩa nữa. Thậm chí Lucia cũng không cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tốc độ quay đã nhanh tới mức cô không còn phân biệt được cái gì đang xoay. Trước mắt cô chỉ còn lại những vệt màu hỗn loạn.

Qua một lúc, màu sắc cũng biến mất, thay vào đó là một màn sương màu trắng sữa dày đặc, ngăn cách cô với thế giới đang xoay tròn kia.

Một ngọn lửa màu xanh lam bỗng sáng lên giữa màn sương như chiếc neo giữ con tàu.

Và dường như, khi ánh lửa xuất hiện, thế giới cũng ngừng quay.

“... Hít sâu... Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu lam kia… Tưởng tượng nó đang bùng cháy mạnh hơn, ngày càng gần với em...”

Một giọng nói mơ hồ vang lên từ xa.

Lucia lắng nghe thật kỹ, nhận ra đó có vẻ là giọng của nam Tư tế Mùa Màng nhưng giọng nói ấy lại trẻ và ôn hòa hơn nhiều.

Theo giọng nói ấy, ngọn lửa xanh cháy ngày càng to, cho đến khi khắp tầm mắt cô đều tràn ngập ngọn lửa màu lam.

“... Tưởng tượng một cánh cửa gỗ, một cánh cửa lơ lửng giữa biển lửa, trên đó khắc đầy những phù văn tượng trưng cho Con Đường...”

Dưới sự dẫn dắt từ giọng nói của nam Tư tế Mùa Màng, một cánh cửa gỗ quen thuộc xuất hiện trong ngọn lửa. Những hoa văn pháp trận chuyển động trên cánh cửa dần kết hợp lại, tạo thành phù văn mang tên Con Đường, tái hiện đúng quy trình mà Lucia từng thấy trước nhà kho.

“... Dưới tác dụng của phù văn, cửa mở ra... em thấy khóa đồng rơi xuống đất, cửa gỗ mở toang, để lộ không gian tối tăm bên trong...”

“... Em từ từ bước vào kho.”

Bước vào?

Lucia bỗng nhận ra cô đã có thể cảm nhận được thân thể! Tuy động tác có chút cứng ngắc, mỗi khi muốn ngẩng đầu, cơ thể lại phải chậm rãi phản ứng một lúc mới làm được.

Thế giới bị bao phủ bởi sương trắng cũng dần thay đổi hình dạng, biến thành một nhà kho rộng rãi tối tăm. Chỉ là sương trắng không thể tan trong không khí như đang báo hiệu rằng, đây vẫn không phải thế giới thực.

“...Quan sát nhà kho này, nói cho tôi biết, em nhìn thấy gì?”

Giọng Tư tế Mùa Màng bỗng vang lên ở rất gần, giọng lại trở nên khàn khàn yếu ớt, không đủ hơi như trước.

“Ừm, một nhà kho chăng? Một kho chứa đầy đồ linh tinh và tượng đá kỳ lạ?”

Lucia đáp lại anh ta, nhưng khi thốt ra, chính cô cũng thấy giọng mình nghe có chút xa lạ.

Đây... là giọng của cô sao? Trước kia cô nói chuyện như vậy à?

“Em cảm thấy vật phẩm nổi bật nhất trong kho là gì?” Giọng ấy tiếp tục hỏi.

2

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.