0 chữ
Chương 26
Chương 26
Rồi giọng Ophie đột nhiên chuyển hướng.
“Vì vậy, mọi người phải nhớ kỹ, trên vai của mọi người là trọng trách, là hy vọng của Vương thành. Đáng tiếc là, có những kẻ không muốn thấy Vương thành lớn mạnh. Chúng là tín đồ của tà thần, ẩn mình trong bóng tối, gieo rắc hỗn loạn bằng những tư tưởng tà ác, dùng lời đồn thất thiệt khiến dân chúng hoảng loạn, coi những hy vọng của Vương thành như mọi người là cái gai trong mắt, bởi vì tín đồ của Thần điện sẽ không bao giờ bị tín đồ của tà thần khıêυ khí©h”
“Nhưng đừng lo, móng vuốt của bọn chúng chưa thể vươn vào được Đội Kỵ sĩ Hoa Tulip. Sau khi mọi người nhập học tại Học viện Tư tế, tất cả đều sẽ được đảm bảo an toàn dưới sự bảo vệ của các vị thần.”
Kết thúc bài diễn thuyết, Ophie giao cho thuộc hạ nhiệm vụ sắp xếp chỗ ở cho đám học viên mới rồi nhanh chóng rời đi.
Các học viên mới không vội nghỉ ngơi mà lập thành từng nhóm nhỏ tụ lại trao đổi thông tin.
“Các cậu từng nghe đến “tín đồ tà thần” chưa?” Lucia vừa quan sát xung quanh vừa hỏi Bright và Loika.
Lúc này học viên mới đã bắt đầu kết bè kéo nhóm. Nhóm đông nhất có bốn người, qua chiếc áo choàng tinh xảo là có thể nhận ra đó là đám quý tộc từ khu Thành Tây, những người có điều kiện nhưng chưa đủ danh vọng để né buổi kiểm tra tư chất như các quý tộc lớn.
Ngoài ra còn hai người lẻ loi, có vẻ như họ cũng đã nhìn ra bầu không khí chung nên nhanh chóng tìm nhau bắt cặp.
“Chưa từng nghe qua. Mà có nghe thì cha mẹ chúng ta cũng chẳng nói cho đâu.” Bright xoa cằm trầm ngâm: “Bảo sao lại đưa cả bọn đến doanh trại của Đội tuần tra của khu Thành Đông, thì ra là để ngăn chặn tín đồ tà thần.”
“Tại sao lại là khu Thành Đông? Có gì đặc biệt à?” Loika vẫn chưa hiểu.
“Bởi vì nơi ít bị tín đồ tà thần thâm nhập nhất chính là khu Thành Đông. Tháng nào chúng mình cũng đều phải làm kiểm tra tâm lý. Hễ có bất thường là bị phát hiện ngay.” Lucia giải thích: “Vừa rồi mình đếm qua, lần tập hợp này tính cả chúng ta thì có mười hai người.”
“Nhưng mình nhớ là... mười ba người mà?” Loika chần chừ hỏi lại: “Mình nhớ nhầm à?”
“Không sai, đúng là thiếu một người.” Bright rùng mình, vô thức đưa tay xoa cánh tay, khẽ thì thào: “Nếu tính cả cái người bị khiêng ra từ đám cháy ở khu Thành Bắc trưa nay... thì chắc là vừa đủ mười ba.”
***
Sáng sớm hôm sau, sương mù còn chưa kịp tan hết thì cỗ xe ngựa chở mười hai học viên mới của Học viện Tư tế lặng lẽ lăn bánh về phía khu Thành Tây.
Bên cạnh xe là một nhóm Kỵ sĩ cầm giáo đi theo.
Họ nhận lệnh hộ tống nhóm học viên mới đến Học viện Tư tế an toàn.
Trời còn chưa sáng rõ, bọn họ đã đánh thức đám học sinh dậy từ trong lều, lùa cả đám lên xe ngựa. Không cho ăn sáng, cũng không cho ai về nhà thu xếp, vội vã như thể nếu chậm trễ thêm một khắc, cổng Học viện Tư tế sẽ đóng cửa.
Bởi thế, bầu không khí trong khoang xe chẳng lấy gì làm dễ chịu. Gần như ai cũng mang vẻ mặt oán giận vì bị gọi dậy quá sớm, tiếng bụng đói réo vang liên tục hết đợt này đến đợt khác.
Chỉ vì các Kỵ sĩ cam đoan Học viện sẽ cho ăn sáng nên vẫn chưa ai nổi nóng đến nỗi đòi xuống xe.
Lucia và hai người bạn cũng không khá hơn là bao, đôi mắt ai nấy đều thâm quầng vì thiếu ngủ.
Từ sau khi biết đến sự tồn tại của đám tín đồ tà thần, gần như Lucia và Bright không thể nào chợp mắt. Chỉ cần nhắm mắt lại là làn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ khu Thành Bắc và hình ảnh những Tư tế Mai Táng rung chuông đi qua sẽ lại hiện về rõ mồn một trong đầu.
Còn Loika, tuy không tận mắt thấy đám Tư tế hay vụ hỏa hoạn, nhưng ở chung một lều với hai người không ngủ được thì cô ấy cũng chẳng thể yên giấc.
Đến nửa đêm mới mơ màng thϊếp đi được một chút nhưng các Kỵ sĩ đã lôi cả bọn dậy, bắt họ leo lên chiếc xe ngựa lắc lư chậm chạp với cái bụng đói.
“Ra khỏi khu Thành Đông rồi thì xe mới có thể chạy nhanh hơn.” Lucia nhỏ giọng giải thích với Loika: “Khu Thành Đông có rất ít xe ngựa, người đi đường không quen tránh, với lại đường xá ở đây cũng không tốt. Mưa xuống là ổ nước tù tung tóe khắp nơi.”
“Cá nhân mình thì không mong xe chạy nhanh đâu.” Bright rầu rĩ nói: “Hồi trước giúp nhà chuyển hàng, mình từng ngồi xe ngựa, xóc đến mức suýt cắn vào lưỡi.”
“Chiếc xe này là của quý tộc. Xe ngựa của quý tộc đều có khắc phù văn giảm xóc.”
Loika nhỏ giọng bổ sung, như thể đang giảng giải cho hai đứa “nhà quê”.
“Xe mà cậu ngồi chắc là xe của người hầu nhà quý tộc rồi. Quý tộc ai lại dùng xe của mình để chở hàng chứ.”
... Đúng là quý tộc, chuyện gì cũng phức tạp.
Bright lúng túng ho khẽ một tiếng, đổi chủ đề: “Này, các cậu nhìn bên ngoài xe đi. Nhóm người đó... có phải là Tư tế Mai Táng không?”
“Vì vậy, mọi người phải nhớ kỹ, trên vai của mọi người là trọng trách, là hy vọng của Vương thành. Đáng tiếc là, có những kẻ không muốn thấy Vương thành lớn mạnh. Chúng là tín đồ của tà thần, ẩn mình trong bóng tối, gieo rắc hỗn loạn bằng những tư tưởng tà ác, dùng lời đồn thất thiệt khiến dân chúng hoảng loạn, coi những hy vọng của Vương thành như mọi người là cái gai trong mắt, bởi vì tín đồ của Thần điện sẽ không bao giờ bị tín đồ của tà thần khıêυ khí©h”
“Nhưng đừng lo, móng vuốt của bọn chúng chưa thể vươn vào được Đội Kỵ sĩ Hoa Tulip. Sau khi mọi người nhập học tại Học viện Tư tế, tất cả đều sẽ được đảm bảo an toàn dưới sự bảo vệ của các vị thần.”
Kết thúc bài diễn thuyết, Ophie giao cho thuộc hạ nhiệm vụ sắp xếp chỗ ở cho đám học viên mới rồi nhanh chóng rời đi.
“Các cậu từng nghe đến “tín đồ tà thần” chưa?” Lucia vừa quan sát xung quanh vừa hỏi Bright và Loika.
Lúc này học viên mới đã bắt đầu kết bè kéo nhóm. Nhóm đông nhất có bốn người, qua chiếc áo choàng tinh xảo là có thể nhận ra đó là đám quý tộc từ khu Thành Tây, những người có điều kiện nhưng chưa đủ danh vọng để né buổi kiểm tra tư chất như các quý tộc lớn.
Ngoài ra còn hai người lẻ loi, có vẻ như họ cũng đã nhìn ra bầu không khí chung nên nhanh chóng tìm nhau bắt cặp.
“Chưa từng nghe qua. Mà có nghe thì cha mẹ chúng ta cũng chẳng nói cho đâu.” Bright xoa cằm trầm ngâm: “Bảo sao lại đưa cả bọn đến doanh trại của Đội tuần tra của khu Thành Đông, thì ra là để ngăn chặn tín đồ tà thần.”
“Bởi vì nơi ít bị tín đồ tà thần thâm nhập nhất chính là khu Thành Đông. Tháng nào chúng mình cũng đều phải làm kiểm tra tâm lý. Hễ có bất thường là bị phát hiện ngay.” Lucia giải thích: “Vừa rồi mình đếm qua, lần tập hợp này tính cả chúng ta thì có mười hai người.”
“Nhưng mình nhớ là... mười ba người mà?” Loika chần chừ hỏi lại: “Mình nhớ nhầm à?”
“Không sai, đúng là thiếu một người.” Bright rùng mình, vô thức đưa tay xoa cánh tay, khẽ thì thào: “Nếu tính cả cái người bị khiêng ra từ đám cháy ở khu Thành Bắc trưa nay... thì chắc là vừa đủ mười ba.”
***
Sáng sớm hôm sau, sương mù còn chưa kịp tan hết thì cỗ xe ngựa chở mười hai học viên mới của Học viện Tư tế lặng lẽ lăn bánh về phía khu Thành Tây.
Họ nhận lệnh hộ tống nhóm học viên mới đến Học viện Tư tế an toàn.
Trời còn chưa sáng rõ, bọn họ đã đánh thức đám học sinh dậy từ trong lều, lùa cả đám lên xe ngựa. Không cho ăn sáng, cũng không cho ai về nhà thu xếp, vội vã như thể nếu chậm trễ thêm một khắc, cổng Học viện Tư tế sẽ đóng cửa.
Bởi thế, bầu không khí trong khoang xe chẳng lấy gì làm dễ chịu. Gần như ai cũng mang vẻ mặt oán giận vì bị gọi dậy quá sớm, tiếng bụng đói réo vang liên tục hết đợt này đến đợt khác.
Chỉ vì các Kỵ sĩ cam đoan Học viện sẽ cho ăn sáng nên vẫn chưa ai nổi nóng đến nỗi đòi xuống xe.
Lucia và hai người bạn cũng không khá hơn là bao, đôi mắt ai nấy đều thâm quầng vì thiếu ngủ.
Từ sau khi biết đến sự tồn tại của đám tín đồ tà thần, gần như Lucia và Bright không thể nào chợp mắt. Chỉ cần nhắm mắt lại là làn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ khu Thành Bắc và hình ảnh những Tư tế Mai Táng rung chuông đi qua sẽ lại hiện về rõ mồn một trong đầu.
Còn Loika, tuy không tận mắt thấy đám Tư tế hay vụ hỏa hoạn, nhưng ở chung một lều với hai người không ngủ được thì cô ấy cũng chẳng thể yên giấc.
Đến nửa đêm mới mơ màng thϊếp đi được một chút nhưng các Kỵ sĩ đã lôi cả bọn dậy, bắt họ leo lên chiếc xe ngựa lắc lư chậm chạp với cái bụng đói.
“Ra khỏi khu Thành Đông rồi thì xe mới có thể chạy nhanh hơn.” Lucia nhỏ giọng giải thích với Loika: “Khu Thành Đông có rất ít xe ngựa, người đi đường không quen tránh, với lại đường xá ở đây cũng không tốt. Mưa xuống là ổ nước tù tung tóe khắp nơi.”
“Cá nhân mình thì không mong xe chạy nhanh đâu.” Bright rầu rĩ nói: “Hồi trước giúp nhà chuyển hàng, mình từng ngồi xe ngựa, xóc đến mức suýt cắn vào lưỡi.”
“Chiếc xe này là của quý tộc. Xe ngựa của quý tộc đều có khắc phù văn giảm xóc.”
Loika nhỏ giọng bổ sung, như thể đang giảng giải cho hai đứa “nhà quê”.
“Xe mà cậu ngồi chắc là xe của người hầu nhà quý tộc rồi. Quý tộc ai lại dùng xe của mình để chở hàng chứ.”
... Đúng là quý tộc, chuyện gì cũng phức tạp.
Bright lúng túng ho khẽ một tiếng, đổi chủ đề: “Này, các cậu nhìn bên ngoài xe đi. Nhóm người đó... có phải là Tư tế Mai Táng không?”
4
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
