TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

“Tuy nhiên viên đá đó thực sự có chút huyền diệu, sau khi ấn dấu vân tay vào, mình được gọi đi tham gia bài kiểm tra của Học viện Kỵ sĩ, họ đưa cho mình một thanh kiếm, mình vung vẩy đại theo ý họ vài cái rồi họ nói là mình có tiềm năng trở thành một Kỵ sĩ xuất sắc.” Dorine đắc ý cất thanh kiếm ngắn đi.

“Còn cậu thì sao, Lucia? Cậu được các giám khảo đưa đi khi nào? Họ có cho cậu thứ gì không?” Đôi mắt tò mò của Dorine liếc nhìn về phía thắt lưng của cô: “Ví dụ như vật phẩm nhập học gì đó? Đũa phép? Sách ma pháp? Áo choàng có mũ trùm? Hay bùa hộ mệnh phù văn?”

“... Không, không có gì cả. Mặc dù mình thực sự đã được tuyển thẳng...” Lucia làm ra vẻ không quan tâm: “Nói ra chắc cậu không thể tưởng tượng được, mình không được phân vào Học viện Pháp sư.”

“Chẳng lẽ cậu được họ đặc cách tuyển, trực tiếp vào Quân Phòng thủ thành?” Dorine sửng sốt.

“Không, là Học viện Tư tế, mình bị phân vào Học viện Tư tế.” Nhìn Dorine đứng sững tại chỗ, Lucia đột nhiên thấy thú vị, tất nhiên, cô chỉ thấy phản ứng của Dorine thú vị thôi, còn việc bản thân bị phân vào Học viện Tư tế thì chẳng có gì thú vị cả.

“Không thể nào, cậu đừng đùa nữa, làm sao đám quý tộc đó lại để một thường dân đặt chân vào lãnh địa của họ chứ?” Dorine trợn mắt, cố tìm bằng chứng nói dối trên mặt Lucia.

“Không phải một người mà là hơn chục người.”

Có lẽ là mười ba người, Bright và một cô gái khác hơi quen mặt nhưng không nhớ tên cũng đến từ khu Thành Đông giống như cô, số còn lại cô không có ấn tượng gì, chắc chắn là thường dân từ các khu Thành Nam, Bắc và Tây... Tóm lại là không phải quý tộc. Với dáng vẻ ngạo mạn coi dân thường chẳng khác nào bụi đất ven đường của đám quý tộc, cô nghi ngờ rằng sau khi đến Học viện Tư tế, để tránh làm chướng mắt các vị quý tộc, học viện sẽ phải cắm cọc gỗ để làm một “khu dân thường” cho họ.

“Ôi thôi đi, để mười ba dân thường đi làm Tư tế ư? Đây là câu chuyện cười buồn cười nhất mình nghe được trong năm nay đấy.” Miệng thì nói vậy nhưng biểu cảm của Dorine lại rất nghiêm túc.

“Mình nói thật đấy, nếu suy đoán của mình không sai, có lẽ vị Tư tế Mùa Màng kia đã thi triển một loại ma pháp tinh thần quy mô lớn, tiếng chuông lần thứ hai chính là ngòi nổ để kích hoạt ma pháp đó...”

Lucia nghiêm túc hồi tưởng, thấy Dorine với vẻ mặt mù mờ, bừng tỉnh: “Cậu không nhớ à? Quả nhiên, tình trạng này thực sự phù hợp với đặc điểm của ‘pháp thuật thôi miên và khống chế’. Vậy cậu còn nhớ được bao nhiêu?”

Cô quan sát biểu cảm của Dorine, dò xét từng chút một: “Đại Tư tế đi trước Kỵ sĩ và Pháp sư?”

“Tiếng chuông lần thứ hai?”

“Niềm vui làm chó cho quý tộc?”

“Hô vang thánh quang của Thần Mùa Màng sẽ mãi chiếu rọi?”

“Vào Đại sảnh lãnh địa để tham gia kiểm tra... Ừm, cậu chỉ nhớ điều này?”

“Làm chó gì cơ? Không, cậu giải thích rõ đi, trong ký ức của cậu mình đã làm những gì vậy?” Dorine kinh ngạc kêu lên.

“Đừng lo, hiệu quả của pháp thuật đã qua rồi, mình nghĩ ngoại trừ những học sinh mới của Học viện Tư tế, Tư tế Mùa Màng cùng các Pháp sư và Kỵ sĩ có mặt thì không ai nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc đó đâu. Mình dám chắc, vị Tư tế Mùa Màng kia là một Ma Đạo Sư vô cùng mạnh mẽ.”

“Nhưng tại sao các cậu lại nhớ được?”

“Có lẽ đây chính là lý do bọn mình được chọn vào Học viện Tư tế.”

Trước đó cô và Bright đã trao đổi sơ qua, phát hiện ra họ đều là những “học sinh ưu tú” bị Kỵ sĩ Gió Xoáy nhấc lên xoay vài chục vòng, không bị pháp thuật của Tư tế Mùa Màng khống chế. Rất có thể, khả năng kháng ma pháp của họ cao hơn so với những người khác.

Dù sao thì bọn họ muốn chọn Tư tế chứ không phải tín đồ có thể răm rắp nghe theo chỉ sau vài lời tẩy não đơn giản.

Nghĩ đến vị Tư tế mạnh mẽ kia, Lucia đột nhiên cảm thấy tương lai của cô cũng không quá ảm đạm. Nếu bản thân trở thành Đại Tư tế mạnh mẽ như Tư tế Mùa Màng, có lẽ cha mẹ cũng sẽ vui mừng nhỉ?

Cô đã nghĩ sai.

Khi biết Lucia được chọn vào Học viện Tư tế, mẹ cô hoàn toàn không tin, cha cô cũng lắc đầu liên tục, nói rằng điều này tuyệt đối không thể. Nhưng sau khi Lucia tỉ mỉ kể lại quá trình Tư tế Mùa Màng chọn học sinh, biểu cảm của cả hai người lập tức thay đổi.

Lucia vừa sợ hãi vừa hối hận, bởi vì cha mẹ cô đang chăm chú nhìn cô với một bộ dạng chưa từng có.

Trong ánh mắt đó chứa đựng sự chấn động, tuyệt vọng, lo sợ và... một chút oán hận?

“Mẹ à!” Lucia thử dùng giọng nói để gọi lại lý trí của bà, mẹ cô luôn dễ nói chuyện hơn cha, bình ngày cũng rất dịu dàng hơn.

Cô không hiểu tại sao họ lại trừng mắt nhìn cô với biểu cảm như vậy. Cô chỉ là sẽ đi làm Tư tế, chứ đâu phải là sẽ biến thành tà vật cắn chết cả nhà ngay bây giờ đâu.

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.