TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Tâm Hỏa Mạch - Khai

Đây là lần đầu tiên Lạc Thiên Kiệt thực sự trải nghiệm cảm giác truyền tống một cách chân chính.

Lần trước với Vạn Ấn Giáo, đó không phải là một chuyến đi, mà là một tai nạn kinh hoàng – bị lôi đi trong cơn hỗn loạn, không chút chuẩn bị, chỉ còn lại ký ức về sự đau đớn và bất lực.

Lần này thì khác, hắn và dược sư Hùng được ưu tiên truyền tống trong đợt đầu tiên cùng Phan Lưu Linh. Dù biết đây là sự sắp xếp nhờ vả từ Võ Vân Anh, hắn vẫn cảm thấy hơi gượng gạo, như một kẻ được ban ơn mà không xứng đáng.

Khi bước vào trung tâm trận pháp, những đường vân khắc trên mặt đất bỗng sáng rực lên, ánh sáng xanh lam bắn thẳng lên trời, bao trùm lấy ba người.

Lạc Thiên Kiệt cảm thấy đầu óc choáng váng, như bị kéo vào một khối cầu trong suốt, rồi khối cầu ấy lăn đi với tốc độ kinh hoàng.

Tầm nhìn của hắn nhòe đi, mọi thứ xung quanh hóa thành những vệt màu mờ ảo, khiến dạ dày hắn quặn lên khó chịu. Hắn nhắm chặt mắt, cố gắng bình ổn hơi thở, nhưng cảm giác như cả cơ thể bị bóp méo, xoắn vặn trong không gian vô định.

May mắn thay, tất cả chỉ kéo dài vài giây. Khi ánh sáng tan đi, sự tỉnh táo trở lại, mọi triệu chứng kỳ lạ biến mất không dấu vết, chỉ để lại một cơn buồn nôn âm ỉ trong cổ họng.

Hắn vội vàng quay sang nhìn dược sư Hùng, lo lắng sư phụ không chịu nổi. Lão đứng đó, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi tay chống lên gậy trúc run run, nhưng khi thấy ánh mắt đồ nhi, ông mỉm cười hiền từ.

"Không sao đâu, chỉ hơi chóng mặt chút thôi."

Lạc Thiên Kiệt thở phào, đỡ lấy cánh tay gầy guộc của sư phụ, giúp ông đứng vững.

Phan Lưu Linh bước tới, giọng trong trẻo vang lên.

"Đây là trạm truyền tống Bình Sơn, nằm trong thung lũng Bình Sơn thuộc dãy Cửu Trụ Đại Sơn. Cửu Trụ Đại Sơn biên giới tự nhiên của Nam Thổ Man Hoang, chia cách với Đông Mộc Đại Lục. Phía trước có doanh trại của đội canh gác biên giới Nam Thổ, tối nay chúng ta sẽ nghỉ ở đó."

Nàng nói xong, quay lại quan sát những thành viên khác của Phan gia dần xuất hiện từ trận pháp, từng đợt ánh sáng lóe lên rồi tắt ngấm khi mọi người và đám hắc sư đã truyền tống đến đầy đủ.

Doanh trại cách trạm không xa, nằm giữa thung lũng rộng lớn, được bao quanh bởi những ngọn núi đá cao ngất, đỉnh núi mờ sương trong ánh hoàng hôn yếu ớt.

Những lều trại bằng vải dày dựng san sát, cờ hiệu Nam Thổ tung bay trong gió, vài ngọn lửa trại đã được nhóm lên, tỏa khói trắng nghi ngút.

Thủ tục xác nhận diễn ra nhanh chóng. Lạc Thiên Kiệt và dược sư Hùng được phân một lều nhỏ nằm hơi tách biệt khỏi trung tâm doanh trại, nhưng xung quanh có nhiều vệ binh mặc giáp nhẹ, tay cầm trường thương, đứng gác cẩn mật, tạo cảm giác an toàn, nhưng cũng mang tính kiểm soát.

Dược sư Hùng cả ngày ngồi kiệu mệt mỏi, lại thêm cú sốc từ đợt truyền tống, nên vừa vào lều, lão đặt mình xuống tấm đệm cỏ khô, nhắm mắt thiếp đi ngay tức khắc. Tiếng thở đều đều của ông vang lên trong không gian nhỏ hẹp, hòa cùng tiếng gió lùa qua khe vải lều.

Lạc Thiên Kiệt khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng đắp cho sư phụ, rồi dọn dẹp sơ qua chỗ nghỉ – xếp gọn túi vải, lau sạch bụi trên chiếc bàn gỗ nhỏ trong lều.

Xong xuôi, hắn ngồi xuống tấm đệm của mình, lấy quyển Dụng Linh Khí Luyện ra. Đây là thời điểm thích hợp để trùng kích Tâm Hỏa Mạch – Giả Mạch đầu tiên.

Hắn xếp bằng, lưng thẳng, đôi tay bắt Liên Hoa Hỏa ấn, nhắm mắt tập trung. Không gian lều yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa trại tí tách từ xa vọng lại và tiếng gió đêm rít nhẹ bên ngoài.

Hắn trích xuất chín giọt chân khí từ đan điền, tưởng tượng chúng hóa thành những mũi kim nhỏ sắc bén, rồi bắt đầu đào bới một đường từ đan điền lên ngực.

Cơn đau ập đến ngay tức khắc, không còn là cảm giác tưởng tượng như khi luyện chân khí, mà thực sự như từng mũi kim đang xâu xé huyết nhục. Mỗi lần "mũi kim" di chuyển, cơ thể hắn như bị xé toạc, đau đớn tột cùng lan tỏa từ bụng lên ngực.

Mồ hôi túa ra như mưa, chảy thành dòng xuống mặt, thấm ướt cả y phục. Hắn cắn chặt môi đến rướm máu, cố kìm tiếng rên, hai tay run rẩy nhưng vẫn giữ vững ấn quyết.

Một canh giờ trôi qua chậm chạp như một đời người, Lạc Thiên Kiệt cuối cùng cũng đào xong một thông lộ nhỏ từ đan điền lên ngực. Con đường ấy mỏng manh, yếu ớt như sợi chỉ, nhưng đã sơ bộ hình thành.

Hơi thở hắn dồn dập, cơ thể run lên vì kiệt sức, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, một giọng nói lanh lảnh vang lên ngoài lều.

"Người trẻ tuổi, ngươi với sư phụ còn thức không? Bên ta có buổi ăn tối tập thể, các ngươi có muốn tham gia không?"

Là Phan Lưu Linh. Lạc Thiên Kiệt giật mình, vội điều chỉnh hơi thở, ngồi yên trong lều đáp lại:

"Xin lỗi Phan tiền bối, sư phụ đã ngủ rồi. Ta cũng hơi mệt, định nghỉ sớm, mong tiền bối thông cảm."

Giọng Phan Lưu Linh vang lên, thoáng chút thất vọng.

"Không ăn thì thôi."

Rồi tiếng bước chân nhỏ nhẹ của nàng xa dần, trả lại không gian tĩnh lặng cho lều trại.

Lạc Thiên Kiệt thở phào, chắc mẩm nàng đã đi, tiếp tục tập trung vào giai đoạn tiếp theo – ôn dưỡng để hoàn toàn khai thông Tâm Hỏa Mạch.

Hắn trích xuất hai mươi bốn giọt chân khí, dẫn chúng vào thông lộ vừa đào, thực hiện bước Tẩy Tủy. Chân khí như dòng nước mát chảy qua, rửa sạch tạp chất trong mạch, mang theo cảm giác ngứa ran xen lẫn đau nhói.

Tiếp theo là Trùng Kích, hắn dùng thêm hai mươi bốn giọt để bơm căng mạch, ép nó nở rộng. Cơn đau lại dâng lên, như hàng ngàn mũi châm đâm vào cùng lúc, khiến hắn nghiến răng đến mức hàm cứng lại.

Cuối cùng, với hai mươi bốn giọt còn lại, hắn tiến hành Cố Hóa, bao bọc thông lộ, biến nó thành một Chân Khí Huyết Quản vĩnh viễn. Chân khí lan tỏa, củng cố mạch mới, mang lại cảm giác ấm áp xen lẫn sức mạnh kỳ lạ.

"Tâm Hỏa Mạch - Khai!"

Khi mọi thứ hoàn tất, Lạc Thiên Kiệt mở mắt, hơi thở vẫn nặng nhọc, nhưng trong lòng trào dâng niềm vui khó tả. Tâm Hỏa Mạch đã được khai thông – Giả Mạch đầu tiên của hắn chính thức thành hình.

Hắn cảm nhận được một luồng khí ấm áp chảy từ ngực xuống đan điền, như dòng suối nhỏ len lỏi trong cơ thể, mang đến sức sống mới. Dù mệt mỏi rã rời, hắn mỉm cười, tự nhủ: “Đây mới chỉ là bước đầu tiên.”

Sau một ngày tu luyện hiệu quả, Lạc Thiên Kiệt cảm thấy hài lòng với chính mình. Tâm Hỏa Mạch đã được khai thông, và dù cơ thể kiệt sức sau quá trình gian nan, hắn vẫn mỉm cười, tự thưởng cho bản thân một giấc ngủ sâu.

Hắn nằm xuống tấm đệm cỏ trong lều, nhắm mắt, hơi thở dần đều đặn, chìm vào giấc ngủ không mộng mị dưới ánh trăng mờ nhạt rọi qua khe vải.

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Lạc Thiên Kiệt tỉnh dậy trong tiếng chim hót líu lo từ xa vọng lại.

Hắn vươn vai, cảm nhận cơ thể nhẹ nhàng và tràn đầy sức sống, không còn chút uể oải nào như những ngày trước. Hiệu quả của Tâm Hỏa Mạch rõ ràng hơn hắn tưởng, tinh khí trong người dồi dào, như dòng suối mát chảy qua từng thớ thịt.

Hắn bước ra khỏi lều, cùng dược sư Hùng được mời ăn sáng chung với binh lính doanh trại. Bữa ăn đơn giản, chỉ có vài miếng thịt thỏ nướng cháy xém, một ít thảo mộc địa phương thơm mùi đất, và bánh bột khô nhạt nhẽo.

Nhưng với Lạc Thiên Kiệt và dược sư Hùng, đây là hương vị quen thuộc, gợi nhớ những ngày tháng đạm bạc ở vùng hẻo lánh quê nhà. Hai thầy trò ăn ngon lành, vừa nhai vừa trò chuyện vài câu bâng quơ, không khí ấm áp giữa họ như xua tan cái lạnh của buổi sớm.

Phan Lưu Linh xuất hiện ngay sau đó, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng đầy năng lượng. Nàng bước tới, đôi tay chống hông, giọng lanh lảnh.

"Người trẻ tuổi, ngủ ngon chứ? Sư phụ ngươi thế nào rồi?"

Lạc Thiên Kiệt mỉm cười đáp.

"Cảm ơn tiền bối quan tâm. Ta và sư phụ đều ổn. Hôm nay vẫn lên đường sớm chứ?"

"Đúng vậy!" Phan Lưu Linh gật đầu.

"Nhanh chóng thu dọn đi, chúng ta phải đến trạm truyền tống lớn tiếp theo – trạm Đông Nam - Chi Tam. Đó là trạm do cả Nam Thổ và Đông Mộc cùng quản lý, có đặc quyền truyền tống xuyên biên giới. Mau lên, đừng để ta đợi!"

Lạc Thiên Kiệt gật đầu.

"Ta hiểu rồi."

Hắn nhanh chóng quay về lều, thu dọn đồ đạc, vốn chẳng có gì nhiều, chỉ là túi vải, vài bộ y phục cũ, và quyển Dụng Linh Khí Luyện được cất kỹ trong tay áo.

Hắn đỡ dược sư Hùng lên kiệu gỗ mun, rồi cả đoàn nhanh chóng khởi hành dưới sự dẫn dắt của đám hắc sư oai phong.

Trên đường đi, Lạc Thiên Kiệt ngồi trong kiệu, hé rèm nhìn ra ngoài. Những con hắc sư đạp hư không, mây trắng lướt qua dưới chân, gió rít bên tai mang theo hơi thở của núi rừng.

Hắn thoáng thấy Phan Lưu Linh, từ chiếc kiệu lộng lẫy phía trước, lẩm bẩm gì đó với một tên thuộc hạ mặc hắc y. Tên này gật đầu, rồi lập tức hóa thành một vệt đen, bay vút về phía trước, nhanh như chớp mắt.

Lạc Thiên Kiệt nhíu mày, nhưng không nghĩ nhiều, quay lại tập trung vào việc luyện hóa chân khí.

Hắn trích xuất chín tia linh khí, bắt đầu quá trình quen thuộc: niệm chú, dẫn khí, thiêu đốt. Cơn đau vẫn dữ dội, nhưng hắn đã quen, chỉ mất chưa đầy một canh giờ để luyện ra chín giọt chân khí mới.

Hắn lặp lại vài lần, tích lũy thêm vài chục giọt, chuẩn bị cho việc khai thông hai Giả Mạch tiếp theo: Phế Kim và Đầu Linh, để sớm bước vào "Luyện Thể".

Qua giờ trưa, khi ánh nắng gay gắt dần dịu lại, đoàn người hạ xuống trước trạm truyền tống Đông Nam - Chi Tam.

So với những trạm trước, nơi này đồ sộ và uy nghiêm hơn hẳn.

Tòa tháp chính cao ngất, xây bằng đá trắng pha lẫn vệt đen, đỉnh tháp gắn cờ hiệu của cả Nam Thổ và Đông Mộc tung bay song song, toát lên khí thế chính trị trang nghiêm. Xung quanh là những vòng trận pháp khổng lồ khắc trên nền đá, đường kính rộng hàng chục trượng, phát ra ánh sáng tím nhạt huyền ảo.

Đám quan chức đứng sẵn, y phục chỉnh tề, tay cầm sổ sách, vẻ mặt lạnh lùng nhưng không giấu được sự kính nể khi thấy đoàn của Phan gia.

Phan Lưu Linh nhảy xuống kiệu, đích thân bước tới gặp các quan chức, nở nụ cười tươi tắn nhưng ánh mắt sắc bén. Thủ tục kéo dài hơn dự kiến, mất trọn vẹn một canh giờ vì đây là truyền tống xuyên biên giới.

Một vị quan họ Đinh, dáng người cao gầy, giọng nói trầm thấp, đột nhiên lên tiếng thắc mắc.

"Số lượng người trở về sao lại tăng thêm hai so với danh sách ban đầu?"

Phan Lưu Linh nhíu mày, không đáp ngay, mà rút từ tay áo một tín vật, là một lệnh bài bằng ngọc trắng khắc hoa văn rồng bay, chính là vật Võ Vân Anh giao cho nàng. Nàng giơ lên, ánh sáng từ tín vật lóe lên lạnh lẽo.

Vị quan họ Đinh vừa thấy, mặt mày lập tức tái nhợt, đôi tay run run né ra xa như sợ chạm phải thứ gì độc hại. Hắn vội gượng cười, giọng lắp bắp.

"À… không, không có gì. Mời… mời các vị nhanh chóng vào trận truyền tống!"

Lạc Thiên Kiệt đứng từ xa quan sát, thầm ngạc nhiên trước uy lực của tín vật ấy. Hắn đỡ dược sư Hùng bước xuống kiệu, cùng cả đoàn tiến vào trung tâm trận pháp.

Trạm Đông Nam - Chi Tam không chỉ hoành tráng ở vẻ ngoài, mà hệ thống trận pháp cũng vượt trội. Vòng tròn trận pháp rộng rãi đủ để cả đoàn gồm mười ba người và mười con hắc sư, thêm hai kiệu lớn, đứng thoải mái mà không chút chen chúc.

Ánh sáng tím bùng lên, bao trùm tất cả, và Lạc Thiên Kiệt lại cảm nhận cơn choáng váng quen thuộc. Lần này, nhờ Tâm Hỏa Mạch, hắn trụ vững hơn, chỉ nhíu mày chịu đựng vài giây trước khi mọi thứ ổn định.

Nhưng khi ánh sáng dần rút xuống, vừa chạm đến điểm đích, một cơn đau đầu dữ dội bất ngờ ập đến, như búa bổ thẳng vào thái dương. Lạc Thiên Kiệt khụy xuống sàn đá lạnh lẽo, hai tay ôm đầu, miệng bật ra tiếng rên khe khẽ không kìm được.

Bên cạnh, dược sư Hùng cũng rơi vào tình trạng tương tự, lão chống gậy trúc nhưng không trụ nổi, ngã quỵ xuống, tiếng kêu thảm thiết yếu ớt vang lên từ cổ họng khô khốc.

Phan Lưu Linh đứng gần đó, đôi mắt tròn xoe thoáng chút hoảng hốt. Nàng vỗ trán, giọng lanh lảnh pha lẫn hối lỗi.

"Ôi, ta quên mất! Truyền tống xuyên biên giới phải qua nhiều tầng trận pháp, áp lực không gian mạnh hơn gấp bội. Người phàm không có tu vi như các ngươi khó mà chịu nổi!"

Nói đoạn, nàng vội lục trong tay áo, lấy ra hai viên thuốc nhỏ hình tròn, màu lục óng ánh như ngọc bích, đưa cho Lạc Thiên Kiệt và dược sư Hùng mỗi người một viên.

"Mau uống đi, sẽ đỡ ngay!"

Lạc Thiên Kiệt run rẩy nhận lấy, không do dự nuốt viên thuốc vào. Vừa chạm dạ dày, một luồng khí mát lạnh lập tức lan tỏa, chạy thẳng lên đầu.

Cơn đau không hẳn biến mất hoàn toàn, mà giống như bị một lớp thuốc tê bao phủ, khiến phần đầu đau nhức trở nên tê dại, không còn cảm giác gì nữa. Hắn thở phào, ngồi thẳng dậy, cảm giác nhẹ nhõm dần trở lại.

Dược sư Hùng cũng hồi phục, sắc mặt lão từ tái nhợt chuyển sang hồng hào hơn, dù vẫn còn chút mệt mỏi. Ông chống gậy đứng lên, khẽ gật đầu với Phan Lưu Linh như lời cảm ơn không cần nói ra.

Phan Lưu Linh đứng đó, đôi tay đan vào nhau, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng xen lẫn bối rối vì sơ suất của mình. Nàng lí nhí.

"Xin lỗi, ta quên mất chuyện này. Lẽ ra phải đưa thuốc trước khi truyền tống…"

Lạc Thiên Kiệt xua tay, giọng nhẹ nhàng để xoa dịu.

"Không sao đâu, tiền bối. Giờ chúng ta ổn rồi, đừng để tâm."

Hắn không muốn làm lớn chuyện.

Lúc này, Lạc Thiên Kiệt mới có cơ hội quan sát xung quanh.

Phan Lưu Linh giới thiệu đây là trạm Nam Đông - Chi Tam, nằm ở địa phận Đông Mộc Đại Lục. Khác với những trạm trước, kiến trúc nơi đây chủ yếu làm từ gỗ – hoặc giả gỗ – với những cột trụ lớn trơn nhẵn, sơn màu nâu đất ấm áp.

Mái ngói cong cong phủ rêu xanh, hòa quyện với cây cối um tùm xung quanh, tạo cảm giác gần gũi với thiên nhiên. Những tấm ván gỗ ghép thành tường được chạm khắc hoa văn đơn giản nhưng tinh tế, mang hơi thở của rừng sâu.

Lạc Thiên Kiệt hít một hơi sâu, mùi gỗ tươi và cỏ dại thoảng qua khiến lòng hắn thư thái hơn, dù cơn tê đầu vẫn âm ỉ đâu đó.

24

0

4 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.