TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35: Một Thân Phản Cốt

Tang Chi Chi dốc cạn lọ dược trên tay, sau đó tùy tiện ném vỏ chai sang một bên rồi đứng dậy. Nhìn nam chủ đang nằm thoi thóp trên mặt đất, nàng khẽ nhíu mày, có chút tiếc nuối.

Tạm thời vẫn chưa chết được.

Bởi vì cái hệ thống phiền phức kia vẫn chưa vang lên cảnh báo chứng tỏ nam chủ vẫn còn giữ được mạng. Xem ra trình độ luyện dược của hắn kém quá. Rót thuốc kiểu này mà còn chưa chết thì chắc phải tiếp tục luyện tập thêm nhiều.

Tang Chi Chi hơi nhăn mày, ghét bỏ đá nam chủ sang một bên, phủi phủi tay rồi đi vào trong sơn động.

Tiên Tổ, người có thần hồn bám vào miếng ngọc trụy, vẫn chưa kịp phản ứng với mọi chuyện xảy ra quá nhanh trước đó. Trước mắt ông đột nhiên tối sầm lại. Lý do là vì Vương Miểu vừa ngã nhào xuống đất, đè lên miếng ngọc trụy. Bị che khuất tầm nhìn, Tiên Tổ không thể thấy rõ tình hình bên ngoài.

Tiên Tổ đang định dùng thần thức để xem rốt cuộc ai đã làm ra chuyện tốt đẹp này thì bất ngờ bị một lực mạnh mẽ giẫm lên.

Dù miếng ngọc trụy này đã được gia tăng pháp thuật, cứng rắn hơn rất nhiều so với ngọc bình thường nhưng cũng không phải không thể phá hủy. Mà quan trọng hơn, Tiên Tổ vẫn có thể cảm nhận được đau đớn. Nói cách khác, hành động này chẳng khác nào có người giẫm thẳng lên mặt ông.

Chờ đến khi lực đạo kia biến mất, Vương Miểu lại tiếp tục bị ép uống thêm thứ gì đó. Ngay sau đó, âm thanh chai lọ rơi xuống đất vang lên thanh thúy. Tiên Tổ còn chưa kịp ra ngoài xem xét, thì trong nháy mắt, Vương Miểu đã bị người khác đá bay đi.

Trong khoảnh khắc hắn văng ra, miếng ngọc trụy cũng lăn lóc rồi rơi xuống chính diện. Nhưng chưa kịp yên vị, Vương Miểu lại một lần nữa đè lên nó.

"Rắc!" Một tiếng giòn tan vang lên, ngọc trụy vỡ nát.

Toàn bộ thần hồn của Tiên Tổ cũng nứt ra theo: !!!!!!

Ông không biết Vương Miểu có chết hay không, nhưng có một điều ông biết rất rõ - chính mình sắp hồn phi phách tán!

Đáng tiếc là Tang Chi Chi chẳng hay biết gì về chuyện này. Nếu nàng mà biết, dù thế nào cũng sẽ quay lại giẫm thêm một phát cho chắc ăn. Cũng chính vì vậy mà hệ thống không dám lên tiếng. Nữ nhân này quả thực quá đáng sợ.

Càng cấm nàng làm gì, nàng càng muốn làm điều đó. Càng răn đe, nàng càng làm tới, thậm chí còn có thể phản kích ngược lại. Nghĩ đến lần trước, hệ thống không khỏi rơi lệ tủi thân.

Tang Chi Chi đã đốt cháy toàn bộ bảng điều khiển và hệ thống chính, khiến nó suốt một thời gian dài không thể theo dõi tình hình thế giới này. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.

Điều kinh khủng nhất chính là để khôi phục hệ thống, nó đã phải tiêu tốn gần như toàn bộ tài nguyên tích lũy được, đến mức cạn kiệt sạch sẽ.

Quá độc ác! Ô ô ô!

Nó đã tiêu tốn nửa đời tiền bạc, vậy mà tiền cứ thế bay đi không dấu vết. Ở thế giới này, nhiệm vụ tích lũy điểm cũng chẳng thấy đâu.

Hệ thống vừa từ phòng kế hoạch của trung tâm mua sắm trở về, ngay lập tức bị trả về tiến độ nguyên thủy.

Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ lại quay về thời kỳ giải phóng.

Hệ thống lặng lẽ lau nước mắt, hồi tưởng lại những tháng ngày chua xót mà nó đã phấn đấu để mua nhà. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên khiến nó giật mình:

“Hệ thống.”

“Ai?”

Hệ thống theo bản năng đáp lại, nhưng ngay sau đó, nó như sực nhớ ra điều gì đó. Kinh hãi tột độ, nó lập tức ngậm miệng lại, giả vờ câm lặng, co người thành một góc, lẩm bẩm trong lòng:

[Ta không ở đây, ta không ở đây, ta không ở đây...]

Thế nhưng, Tang Chi Chi không dễ bị qua mặt. Nàng chậm rãi bước lên trước, hờ hững nói:

"Ta biết ngươi ở đó, đừng có mà giả chết.”

Hệ thống tức khắc càng siết chặt miệng hơn.

Ta không ở đây! Ta không ở đây! Ta không ở đây!

Điều quan trọng phải nhắc ba lần!

Xin đừng tìm nó nữa…

Hệ thống co rúm lại trong góc, run rẩy không ngừng, nước mắt lưng tròng.

Nhưng khi nó vẫn chưa chịu lên tiếng, Tang Chi Chi nhíu mày.

Giây tiếp theo—

“Xẹt xẹt xẹt…”

Một dòng điện bất thình lình ập thẳng vào người hệ thống!

Cảm giác tê dại xộc thẳng lên thần kinh, khiến nó lập tức nhảy dựng lên:

[A a a a a a a!]

[Ta ở đây! Ta ở đây!]

Cơ hồ như sắp khóc đến nơi.

[Xin ngươi đừng điện nữa!]

Tang Chi Chi phớt lờ, thản nhiên tiếp tục bước về phía trước.

Hệ thống bị hành hạ đến lăn lộn trên đất, liên tục cầu xin tha mạng:

[Ta thừa nhận ta đã nói chuyện hơi lớn tiếng… Ngươi đại nhân có lòng bao dung, xin tha cho ta lần này đi!]

[Lần sau ta không dám nữa!]

Giọng nói của nó đã gần như khản đặc, cảm giác như giây tiếp theo sẽ ngất xỉu đến nơi.

Cuối cùng, dòng điện cũng dừng lại.

Hệ thống thở không ra hơi, nằm bẹp dí trên mặt đất như một con chó kiệt sức, mồ hôi vã ra như tắm.

“Đã biết nói chuyện lớn tiếng là không tốt rồi thì sau này nhớ nhỏ giọng lại.” Tang Chi Chi nhàn nhạt nói.

Vừa hay lúc này, nàng nhìn thấy phía trước có một cửa động được che chắn bằng rong rêu. Nàng bước tới, xốc lớp rong rêu lên rồi tiến vào bên trong.

Hệ thống vẫn còn run lẩy bẩy, khói bốc lên nhè nhẹ từ người. Nghe thấy câu nói kia của nàng, suýt nữa thì nó hộc máu mà ngất đi tại chỗ.

Kiêu ngạo! Quá mức kiêu ngạo!

Nhưng đáng tiếc, nó lại chẳng có cách nào làm gì nàng cả.

Chỉ còn biết ký thác hy vọng vào nam chính.

Vừa nghĩ đến hình tượng bạch nguyệt quang mà nó yêu thương nhưng chẳng thể với tới, thậm chí còn có chút bất lực, hệ thống bỗng dưng không kìm nén được nữa.

Lập tức òa khóc còn dữ dội hơn.

Nam chính có thể tranh chút khí thế được không hả?!

Nó tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải vì hắn là vai chính, thì đã sớm bị tiểu cô nương này xử lý đến mấy trăm lần rồi!

Nhưng nghĩ lại… nhìn sang Vương Miểu đang nằm bẹp dí trên đất, nửa sống nửa chết, hệ thống chỉ cảm thấy càng tuyệt vọng hơn.

Nước mắt vừa khô chưa được bao lâu lại bất giác trào ra.

Sao lại càng ngày càng phế như thế này chứ! Oa oa oa…

—— Đúng là đồng đội heo mà!!!

19

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.