0 chữ
Chương 33
Chương 33: Tiểu Hài Tử Cáu Kỉnh Mà Thôi
Tam sư huynh nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
—— Quai hàm sẽ đau.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Khước vẫn ngồi yên tại chỗ, suốt cả buổi không hề di chuyển.
Hắn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng dùng ngón tay chọc vào má tầm bảo chuột đang phồng lên.
Cả người hắn như tỏa ra khí tức: “Ta đang rất không vui, mau tới dỗ ta đi.”
Tầm bảo chuột suýt bị chọc đến phát cáu, đôi mắt nhỏ bắt đầu bốc hỏa.
Cút đi!
Ngươi tức giận thì tìm chỗ khác mà xả!
Chọc ta làm gì?
Có biết chuột mà nóng nảy cũng cắn người không?!
Nhưng Thẩm Khước chẳng để ý đến cảm xúc của nó, vẫn cứ tiếp tục nghịch ngợm, tay không ngừng chọc vào má nó.
Tầm bảo chuột thấy quai hàm mình càng lúc càng đau, lập tức nổi giận, túm lấy ngón tay hắn mà cắn loạn.
Nó cũng có giới hạn chứ!
Làm như nó là con mèo bệnh chắc?!
“Tê...”
Một cơn đau nhẹ truyền đến, Thẩm Khước lập tức bừng tỉnh. Hắn nhìn xuống thì thấy tầm bảo chuột đang chống nạnh, vẻ mặt đầy tức giận, ánh mắt tràn ngập bất mãn.
Thẩm Khước bĩu môi, cho rằng nó đói, liền tùy tiện cầm một trái linh quả đưa qua: “Ăn đi.”
Ăn ăn ăn! Ai thèm ăn chứ?!
Ngọn lửa giận trên đầu tầm bảo chuột càng cháy mạnh hơn.
Nó giận đùng đùng, vừa định mở miệng mắng cho Thẩm Khước một trận thì trước mắt lại xuất hiện thêm một trái nữa.
Thẩm Khước tưởng rằng một trái không đủ nên đưa thêm một quả khác: “Nè, đủ chưa?”
“Bộp” một tiếng, lửa giận lập tức tắt ngấm.
Tầm bảo chuột bĩu môi nhìn hai linh quả trước mặt cuối cùng quyết định không chấp nhặt với hắn nữa.
Hừ! Nó là chuột rộng lượng, không thèm tính toán với con người này.
Không phải vì hai linh quả đâu!
Hạ Hầu Thương vô tình để ý thấy trên người Thẩm Khước tràn đầy oán khí, liền tò mò hỏi: “Vị đạo hữu kia làm sao thế? Hôm qua còn bình thường mà.”
Kỳ Nhan chỉ cười nhạt: “Không sao, tiểu hài tử cáu kỉnh thôi.”
Thẩm Khước nghe xong lập tức dựng lông: “Ta không phải tiểu hài tử!”
Nếu nói nhỏ, sư muội còn nhỏ hơn hắn vài tuổi đấy!
Nhìn bộ dạng hắn tức giận, lông tóc xù lên như con mèo nhỏ, Giang Tiết Oánh nhịn không được bật cười: “Tam sư đệ vẫn đáng yêu như ngày nào.”
Sư tỷ lại nổi hứng trêu chọc người khác rồi.
Tang Chi Chi thầm thở dài bất lực.
Tối qua nàng định tự mình giải quyết chuyện kia nhưng lại bị đại sư huynh và nhị sư tỷ bắt gặp.
Bọn họ nói là không yên tâm về nàng, nên nhất quyết đòi đi cùng.
Nhưng nhìn bộ dáng háo hức của họ, Tang Chi Chi thật sự khó mà tin được đó là vì lo lắng cho nàng.
Rõ ràng họ chỉ muốn đi chơi thôi.
Hạ Hầu Thương không để tâm đến lời Kỳ Nhan, chỉ cười cho qua.
Chợt nhớ ra điều gì đó, hắn nghiêm mặt lại, hỏi: “Đúng rồi, không biết đạo hữu đã nghe chưa, sáng nay người ta phát hiện mấy cái xác ma tu, tử trạng cực kỳ thê thảm. Trong đó có một tên bị chặt đứt hai tay, móc cả hai mắt.”
Nghe nói cảnh tượng vô cùng đẫm máu. Những ma tu kia ai cũng trợn trừng, nét mặt đầy sợ hãi, như thể trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì đó khủng khϊếp lắm.
Tang Chi Chi nghe vậy, bàn tay vô thức vuốt nhẹ thanh kiếm bên hông, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Kỳ Nhan thì lộ ra vẻ thương xót: “Thật quá tàn nhẫn.”
Hạ Hầu Thương gật đầu đồng ý: “Với thủ đoạn tàn độc như vậy, có lẽ là nội chiến giữa bọn chúng. Chúng tự tàn sát lẫn nhau thôi. Dù sao cũng là gieo nhân nào gặt quả nấy, đạo hữu không cần phải đồng cảm với chúng.”
Tuy nói vậy, nhưng dường như hắn cũng chẳng có chút thương cảm nào.
Kỳ Nhan không để lộ cảm xúc trên mặt, chỉ mỉm cười phụ họa: "Hạ Hầu huynh nói rất có lý, bọn họ thực sự chết chưa hết tội."
Hạ Hầu Thương cũng cười, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Bất kể thế nào, bên phía bọn họ hiện tại rất hỗn loạn, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Kỳ Nhan gật đầu, tỏ vẻ đồng tình: "Đạo hữu nói rất đúng."
Nghe Hạ Hầu Thương nói nhiều như vậy, Hoàng Nguyệt Anh cảm thấy rất cảm kích, liền ôm quyền mỉm cười: "Chúng ta vốn không quen biết, vậy mà đạo hữu vẫn sẵn lòng nói nhiều như vậy với chúng ta, thật là người tốt."
Những người khác cũng lần lượt đứng dậy, chắp tay cảm tạ hắn.
"Chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới." Hạ Hầu Thương khoát tay, nói: "Chúng ta đều là người tu đạo, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau. Tuy rằng ai cũng có mục đích riêng, nhưng kẻ thù chung thì vẫn chỉ có một."
Những người còn lại đồng loạt gật đầu, không khỏi cảm thán: "Đạo hữu nói không sai, hiện giờ giới tu tiên vốn là một thể, dù có đấu đá gì đi nữa thì cũng là chuyện trong nhà. Kẻ thù của chúng ta, từ đầu đến cuối, vẫn là những ma đầu đó."
Tang Chi Chi chống cằm, lười biếng quan sát cảnh tượng hòa thuận vui vẻ trước mặt, ánh mắt lướt qua từng người, đánh giá một cách hờ hững.
Không biết lần này...
Ai sẽ là kẻ giấu mặt đây?
Vương Miểu lo sợ thân phận thật của mình sẽ bị Tang Chi Chi phát hiện nên rất ít khi mở miệng, luôn cố gắng giữ thái độ mờ nhạt, như thể bản thân không hề tồn tại.
Dù sao thì, trực giác của nữ nhân này quá đáng sợ.
Hắn không dám đánh cược.
Nếu không nhờ Tiên Tổ thức tỉnh kịp thời và cứu hắn khỏi nhà lao, có lẽ giờ đây hắn đã chỉ còn là một bộ thi thể khô quắt.
Thiên Linh Kính lúc này cũng chỉ có thể là một giấc mơ xa vời.
Mục tiêu của hắn lần này là cướp lấy Côn Luân Ngọc. Hắn đã chuẩn bị rất lâu, tuyệt đối không muốn có bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng thực tế luôn không như mong muốn.
Mỗi lần hắn muốn lẻn ra ngoài đều không tìm được cơ hội thích hợp.
Tang Chi Chi cứ vô tình hay hữu ý liếc nhìn về phía hắn, khiến hắn có cảm giác như đang bị giám sát.
Vì tâm có tật, hắn căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ bị nàng phát hiện điều gì đó.
Nhưng lần này, dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải nghĩ cách rời đi.
Vọng Nguyệt Kính đã cho thấy Côn Luân Ngọc xuất thế. Tranh thủ lúc mọi người chưa hay biết, hắn phải nhanh chóng đoạt lấy bảo vật.
"Sư tỷ, ta ra thành thu thập chút tin tức, sẽ về ngay." Vương Miểu đứng lên.
Hoàng Nguyệt Anh đang lau pháp khí, nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu.
Tang Chi Chi ngồi vắt vẻo trên cành cây gần đó, thu hết cảnh này vào mắt, không khỏi nhướng mày.
Giang Tiết Oánh đột nhiên cảm thấy có một cơn gió nhẹ lướt qua.
Nàng quay đầu lại, liền thấy bóng dáng Tang Chi Chi rời đi.
Sư muội định đi đâu?
Giang Tiết Oánh thu lại ánh mắt, vẻ mặt thoáng trầm tư.
...
Vương Miểu bước đi vội vàng, mỗi nhịp chân đạp lên cành lá khô đều phát ra tiếng động rõ ràng giữa khu rừng tĩnh mịch.
Tang Chi Chi không nhanh không chậm bám theo sau.
Khi thoáng thấy có thêm vài bóng người nữa, nàng lập tức dừng bước, tìm một vị trí quan sát tốt nhất, chuẩn bị xem kịch hay.
Đáng tiếc, nàng đi vội quá, không kịp mang theo hạt dưa.
Tang Chi Chi lật tìm trong túi trữ vật, có chút tiếc nuối thầm nghĩ.
Nhưng mà...
Linh quả cũng tạm được.
Nàng hái một quả trên cây gần đó, dùng ngự thủy thuật rửa sạch.
Xong xuôi, nàng cầm quả linh quả đã rửa sạch, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái trên thân cây, chậm rãi quan sát động tĩnh phía dưới, trong mắt dần hiện lên vẻ thích thú.
Trò hay sắp bắt đầu.
Vương Miểu vẫn hoàn toàn không hay biết gì.
Đang đi giữa chừng, giọng nói của Tiên Tổ đột ngột vang lên: "Không ổn, có người theo dõi."
Vương Miểu lập tức dừng bước.
Thấy hắn không đi tiếp, những kẻ lén theo sau cũng không cần che giấu nữa, trực tiếp nhảy xuống từ các tán cây, bao vây hắn lại.
Dẫn đầu là một tên ma tu trán bóng loáng, phía sau có một bím tóc dài.
Hình tượng có phần kỳ quái.
Tại sao lại biết đó là ma tu?
Rất dễ nhận ra.
Đôi môi thâm đen, đôi mắt híp dài, cộng thêm hai gò má ửng đỏ một cách không khỏe mạnh, khiến cả người hắn trông vô cùng bệnh hoạn.
Tất nhiên, không phải tất cả ma tu đều có ngoại hình như vậy.
Nhưng kẻ này lại mang những đặc điểm rất điển hình, có thể nói nhìn qua là nhận ra ngay.
—— Quai hàm sẽ đau.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Khước vẫn ngồi yên tại chỗ, suốt cả buổi không hề di chuyển.
Hắn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng dùng ngón tay chọc vào má tầm bảo chuột đang phồng lên.
Cả người hắn như tỏa ra khí tức: “Ta đang rất không vui, mau tới dỗ ta đi.”
Tầm bảo chuột suýt bị chọc đến phát cáu, đôi mắt nhỏ bắt đầu bốc hỏa.
Cút đi!
Ngươi tức giận thì tìm chỗ khác mà xả!
Chọc ta làm gì?
Có biết chuột mà nóng nảy cũng cắn người không?!
Nhưng Thẩm Khước chẳng để ý đến cảm xúc của nó, vẫn cứ tiếp tục nghịch ngợm, tay không ngừng chọc vào má nó.
Tầm bảo chuột thấy quai hàm mình càng lúc càng đau, lập tức nổi giận, túm lấy ngón tay hắn mà cắn loạn.
Làm như nó là con mèo bệnh chắc?!
“Tê...”
Một cơn đau nhẹ truyền đến, Thẩm Khước lập tức bừng tỉnh. Hắn nhìn xuống thì thấy tầm bảo chuột đang chống nạnh, vẻ mặt đầy tức giận, ánh mắt tràn ngập bất mãn.
Thẩm Khước bĩu môi, cho rằng nó đói, liền tùy tiện cầm một trái linh quả đưa qua: “Ăn đi.”
Ăn ăn ăn! Ai thèm ăn chứ?!
Ngọn lửa giận trên đầu tầm bảo chuột càng cháy mạnh hơn.
Nó giận đùng đùng, vừa định mở miệng mắng cho Thẩm Khước một trận thì trước mắt lại xuất hiện thêm một trái nữa.
Thẩm Khước tưởng rằng một trái không đủ nên đưa thêm một quả khác: “Nè, đủ chưa?”
“Bộp” một tiếng, lửa giận lập tức tắt ngấm.
Tầm bảo chuột bĩu môi nhìn hai linh quả trước mặt cuối cùng quyết định không chấp nhặt với hắn nữa.
Không phải vì hai linh quả đâu!
Hạ Hầu Thương vô tình để ý thấy trên người Thẩm Khước tràn đầy oán khí, liền tò mò hỏi: “Vị đạo hữu kia làm sao thế? Hôm qua còn bình thường mà.”
Kỳ Nhan chỉ cười nhạt: “Không sao, tiểu hài tử cáu kỉnh thôi.”
Thẩm Khước nghe xong lập tức dựng lông: “Ta không phải tiểu hài tử!”
Nếu nói nhỏ, sư muội còn nhỏ hơn hắn vài tuổi đấy!
Nhìn bộ dạng hắn tức giận, lông tóc xù lên như con mèo nhỏ, Giang Tiết Oánh nhịn không được bật cười: “Tam sư đệ vẫn đáng yêu như ngày nào.”
Sư tỷ lại nổi hứng trêu chọc người khác rồi.
Tang Chi Chi thầm thở dài bất lực.
Tối qua nàng định tự mình giải quyết chuyện kia nhưng lại bị đại sư huynh và nhị sư tỷ bắt gặp.
Bọn họ nói là không yên tâm về nàng, nên nhất quyết đòi đi cùng.
Rõ ràng họ chỉ muốn đi chơi thôi.
Hạ Hầu Thương không để tâm đến lời Kỳ Nhan, chỉ cười cho qua.
Chợt nhớ ra điều gì đó, hắn nghiêm mặt lại, hỏi: “Đúng rồi, không biết đạo hữu đã nghe chưa, sáng nay người ta phát hiện mấy cái xác ma tu, tử trạng cực kỳ thê thảm. Trong đó có một tên bị chặt đứt hai tay, móc cả hai mắt.”
Nghe nói cảnh tượng vô cùng đẫm máu. Những ma tu kia ai cũng trợn trừng, nét mặt đầy sợ hãi, như thể trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì đó khủng khϊếp lắm.
Tang Chi Chi nghe vậy, bàn tay vô thức vuốt nhẹ thanh kiếm bên hông, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Kỳ Nhan thì lộ ra vẻ thương xót: “Thật quá tàn nhẫn.”
Hạ Hầu Thương gật đầu đồng ý: “Với thủ đoạn tàn độc như vậy, có lẽ là nội chiến giữa bọn chúng. Chúng tự tàn sát lẫn nhau thôi. Dù sao cũng là gieo nhân nào gặt quả nấy, đạo hữu không cần phải đồng cảm với chúng.”
Tuy nói vậy, nhưng dường như hắn cũng chẳng có chút thương cảm nào.
Kỳ Nhan không để lộ cảm xúc trên mặt, chỉ mỉm cười phụ họa: "Hạ Hầu huynh nói rất có lý, bọn họ thực sự chết chưa hết tội."
Hạ Hầu Thương cũng cười, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Bất kể thế nào, bên phía bọn họ hiện tại rất hỗn loạn, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Kỳ Nhan gật đầu, tỏ vẻ đồng tình: "Đạo hữu nói rất đúng."
Nghe Hạ Hầu Thương nói nhiều như vậy, Hoàng Nguyệt Anh cảm thấy rất cảm kích, liền ôm quyền mỉm cười: "Chúng ta vốn không quen biết, vậy mà đạo hữu vẫn sẵn lòng nói nhiều như vậy với chúng ta, thật là người tốt."
Những người khác cũng lần lượt đứng dậy, chắp tay cảm tạ hắn.
"Chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới." Hạ Hầu Thương khoát tay, nói: "Chúng ta đều là người tu đạo, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau. Tuy rằng ai cũng có mục đích riêng, nhưng kẻ thù chung thì vẫn chỉ có một."
Những người còn lại đồng loạt gật đầu, không khỏi cảm thán: "Đạo hữu nói không sai, hiện giờ giới tu tiên vốn là một thể, dù có đấu đá gì đi nữa thì cũng là chuyện trong nhà. Kẻ thù của chúng ta, từ đầu đến cuối, vẫn là những ma đầu đó."
Tang Chi Chi chống cằm, lười biếng quan sát cảnh tượng hòa thuận vui vẻ trước mặt, ánh mắt lướt qua từng người, đánh giá một cách hờ hững.
Không biết lần này...
Ai sẽ là kẻ giấu mặt đây?
Vương Miểu lo sợ thân phận thật của mình sẽ bị Tang Chi Chi phát hiện nên rất ít khi mở miệng, luôn cố gắng giữ thái độ mờ nhạt, như thể bản thân không hề tồn tại.
Dù sao thì, trực giác của nữ nhân này quá đáng sợ.
Hắn không dám đánh cược.
Nếu không nhờ Tiên Tổ thức tỉnh kịp thời và cứu hắn khỏi nhà lao, có lẽ giờ đây hắn đã chỉ còn là một bộ thi thể khô quắt.
Thiên Linh Kính lúc này cũng chỉ có thể là một giấc mơ xa vời.
Mục tiêu của hắn lần này là cướp lấy Côn Luân Ngọc. Hắn đã chuẩn bị rất lâu, tuyệt đối không muốn có bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng thực tế luôn không như mong muốn.
Mỗi lần hắn muốn lẻn ra ngoài đều không tìm được cơ hội thích hợp.
Tang Chi Chi cứ vô tình hay hữu ý liếc nhìn về phía hắn, khiến hắn có cảm giác như đang bị giám sát.
Vì tâm có tật, hắn căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ bị nàng phát hiện điều gì đó.
Nhưng lần này, dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải nghĩ cách rời đi.
Vọng Nguyệt Kính đã cho thấy Côn Luân Ngọc xuất thế. Tranh thủ lúc mọi người chưa hay biết, hắn phải nhanh chóng đoạt lấy bảo vật.
"Sư tỷ, ta ra thành thu thập chút tin tức, sẽ về ngay." Vương Miểu đứng lên.
Hoàng Nguyệt Anh đang lau pháp khí, nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu.
Tang Chi Chi ngồi vắt vẻo trên cành cây gần đó, thu hết cảnh này vào mắt, không khỏi nhướng mày.
Giang Tiết Oánh đột nhiên cảm thấy có một cơn gió nhẹ lướt qua.
Nàng quay đầu lại, liền thấy bóng dáng Tang Chi Chi rời đi.
Sư muội định đi đâu?
Giang Tiết Oánh thu lại ánh mắt, vẻ mặt thoáng trầm tư.
...
Vương Miểu bước đi vội vàng, mỗi nhịp chân đạp lên cành lá khô đều phát ra tiếng động rõ ràng giữa khu rừng tĩnh mịch.
Tang Chi Chi không nhanh không chậm bám theo sau.
Khi thoáng thấy có thêm vài bóng người nữa, nàng lập tức dừng bước, tìm một vị trí quan sát tốt nhất, chuẩn bị xem kịch hay.
Đáng tiếc, nàng đi vội quá, không kịp mang theo hạt dưa.
Tang Chi Chi lật tìm trong túi trữ vật, có chút tiếc nuối thầm nghĩ.
Nhưng mà...
Linh quả cũng tạm được.
Nàng hái một quả trên cây gần đó, dùng ngự thủy thuật rửa sạch.
Xong xuôi, nàng cầm quả linh quả đã rửa sạch, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái trên thân cây, chậm rãi quan sát động tĩnh phía dưới, trong mắt dần hiện lên vẻ thích thú.
Trò hay sắp bắt đầu.
Vương Miểu vẫn hoàn toàn không hay biết gì.
Đang đi giữa chừng, giọng nói của Tiên Tổ đột ngột vang lên: "Không ổn, có người theo dõi."
Vương Miểu lập tức dừng bước.
Thấy hắn không đi tiếp, những kẻ lén theo sau cũng không cần che giấu nữa, trực tiếp nhảy xuống từ các tán cây, bao vây hắn lại.
Dẫn đầu là một tên ma tu trán bóng loáng, phía sau có một bím tóc dài.
Hình tượng có phần kỳ quái.
Tại sao lại biết đó là ma tu?
Rất dễ nhận ra.
Đôi môi thâm đen, đôi mắt híp dài, cộng thêm hai gò má ửng đỏ một cách không khỏe mạnh, khiến cả người hắn trông vô cùng bệnh hoạn.
Tất nhiên, không phải tất cả ma tu đều có ngoại hình như vậy.
Nhưng kẻ này lại mang những đặc điểm rất điển hình, có thể nói nhìn qua là nhận ra ngay.
9
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
