TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15: Ta Có Thể Làm Ấm Ổ Chăn Cho Tỷ Tỷ

"Kia... ngươi có thể vì ta làm cái gì đâu?"

Tang Chi Chi nhẹ nhàng chọc chọc vào vật nhỏ trong tay, mặt đầy vẻ quyến rũ hỏi.

"Ta có thể làm ấm ổ chăn cho tỷ tỷ~"

Hỏa Minh đỏ mặt, thân thể xấu hổ xoắn lại, ngập ngừng nói.

Các Linh: "..."

Chủ nhân, nơi này có biếи ŧɦái.

Các Linh lo sợ Hỏa Minh sẽ nói ra những lời kinh khủng làm hại đến danh dự của mình và chủ nhân cũ, bèn nhỏ nhẹ cầu xin: "Ta cầu ngươi, ngươi liền im miệng đi."

Nó sợ rằng nếu tiếp tục, mình sẽ bị ghê tởm mà nôn ra mất. Tang Chi Chi không nhịn được bật cười. Các Linh và Hỏa Minh đều ngẩn ra, không hiểu cô đang cười gì.

"Hảo a."

"Vậy ngươi về sau liền đi theo ta đi."

Tang Chi Chi đáp ứng một cách dễ dàng. Cô chỉ là thưởng thức tính cách ngỗ ngược của Hỏa Minh, không có ý định quản lý quá nhiều. Còn Hỏa Minh, vẫn không biết mình đã bộc lộ sự ngây thơ đáng yêu khi kêu "Tỷ tỷ!" thân thiết.

Các Linh không thể nhìn tiếp nữa, đành bỏ qua và chuyển chủ đề: "Nếu ngươi đã hoàn thành thí luyện ta giao cho, vậy ta cũng sẽ theo lời hứa, nhận ngươi làm chủ."

"Tiếp theo, ta sẽ biến thành nhẫn và đi theo ngươi..."

Tang Chi Chi cắt ngang lời nó: "Không cần."

Các Linh ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt.

"Ngươi không cần đi theo ta." Tang Chi Chi nói tiếp.

"Chỉ cần bảo vệ tốt Lăng Tu Tông như đã ước hẹn là được."

Các Linh há hốc miệng, không biết nói gì. Nó không ngờ rằng Tang Chi Chi đã vất vả như vậy chỉ vì mục đích này.

"Ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi giúp."

Các Linh ngẩn người, hỏi: "Giúp cái gì?"

...

Đêm đen gió lạnh, Vương Miểu lén lút sử dụng pháp y ẩn nấp mà Tiên Tổ cho hắn, thành công tránh được sự kiểm tra của đệ tử tuần tra, cuối cùng an toàn đến được mật các.

"Sư phó, chính là nơi này sao?"

Vào đến trước cửa, Vương Miểu hỏi lại một lần nữa. Nhận được xác nhận, hắn đi thẳng vào trong.

"Người tới là ai?"

Vừa bước vào, một giọng nói nghiêm túc vang lên.

"Tại hạ là Lăng Tu Tông đệ tử Vương Miểu, hôm nay đến đây quấy rầy, nếu có chỗ đắc tội, mong tiền bối thông cảm."

Vương Miểu ôm quyền, nghiêm túc chào hỏi. Sư phó đã nói rằng mật các sẽ không làm hại đệ tử Lăng Tu Tông, vì vậy hắn tự tin không có gì sai.

"À, là Lăng Tu Tông đệ tử à."

Các Linh kéo dài âm cuối, không có vẻ gì đặc biệt.

Vương Miểu lúc này chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình huống, cúi đầu đáp: "Đúng vậy."

"Ngươi đến đây làm gì?"

Các Linh nhàn nhạt ngồi chéo chân trên ghế, chậm rãi ngắm móng tay.

Vương Miểu cung kính nói: "Nghe nói mật các Các Linh thiên hạ vô song, ai ai cũng kính nể, cho nên ta muốn đến gặp tiền bối một lần, kính trọng tài năng oai hùng của ngài." Câu nịnh nọt trôi chảy không chút gượng gạo.

Các Linh thổi thổi móng tay, buông một câu lười biếng: "Đừng nói nhảm nữa, vào thẳng vấn đề đi."

Vương Miểu gật đầu, hít sâu một hơi, đi vào thẳng vấn đề: "Ta muốn nhờ tiền bối giúp một tay."

Các Linh ngáp một cái, hỏi: "Có thành ý gì?"

Vương Miểu ngay lập tức lấy ra một chiếc nhẫn có hoa văn cổ xưa, nói: "Đây là Tiên Tổ để lại cho ta, nói rằng ngài nhất định sẽ nhận được nó."

Các Linh ngừng thổi móng tay, chăm chú nhìn chiếc nhẫn, rồi híp mắt lại, dùng thần thức phóng đại hoa văn trên đó. Khi nhìn rõ chiếc nhẫn, giọng nó trở nên trầm trọng hơn: "Chiếc nhẫn này, ngươi lấy ở đâu?"

Vương Miểu vội vàng giải thích: "Đây là sư phó của ta để lại cho ta, ông ấy nói ngài sẽ nhận ra nó."

"Tiên Tổ đã chết từ nghìn năm trước rồi sao? Sao ngươi lại có đệ tử lớn như vậy?" Giọng các Linh bình thản, không chút bất ngờ.

Vương Miểu, cảm thấy không hiểu vì sao các Linh lại không ngạc nhiên như sư phó đã nói, nhưng vẫn giải thích thêm: "Sư phó của ta vẫn chưa chết, chỉ là ngủ say thôi."

Các Linh không đáp lại, chỉ híp mắt nhìn chiếc nhẫn. Vương Miểu nín thở, sợ rằng mình sẽ bị đuổi ra ngoài.

Cuối cùng, Các Linh nói: "Nếu ngươi có thể rút thanh kiếm trong lòng dung nham ra, ta sẽ giúp ngươi."

Đây là lời Tang Chi Chi đã dặn dò nó làm như vậy.

Vương Miểu gật đầu, quyết tâm thực hiện thử thách. Tuy nhiên, khi đối diện với dòng dung nham nóng bỏng, hắn không khỏi lo sợ.

"Không thể nào... ta sẽ không phải chết ở đây chứ?" Vương Miểu nuốt một ngụm nước miếng, nhìn thanh kiếm bóng loáng nằm giữa dòng dung nham.

Để có được thanh kiếm, hắn phải vượt qua những thử thách khó khăn...

Dù Các Linh không giải thích rõ ràng, nhưng nếu đã lên tiếng, thì hắn chỉ cần làm theo. Vương Miểu quay mắt mấy vòng, nghĩ đến những tình huống mà nhân vật chính trong tiểu thuyết web thường gặp, luôn phải trải qua một đợt thử thách cam go mới có được bảo vật. Hắn quyết định gật đầu: "Được, ta đồng ý."

Chỉ là một thanh kiếm thôi mà. Hắn vẫy tay, ra hiệu lại gần thanh kiếm lại gần. Tuy nhiên, khi thực sự bước vào hành động, Vương Miểu cảm thấy như muốn chết. Hắn nhìn dòng dung nham đang sôi sục, nhiệt độ nóng bỏng khiến đôi giày của hắn dần bị tan chảy. Hắn cảm thấy cuộc sống này dường như không còn gì đáng tiếc nữa.

"Nơi này nóng quá." Hắn thầm nghĩ, tìm kiếm thanh kiếm kia giữa những làn hơi nóng. Mất một lúc, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy bóng dáng của thanh kiếm, lòng vui mừng như điên, vội vàng chạy tới.

Tuy nhiên, khi vừa giẫm xuống một bọt nước, mặt đất dưới chân hắn nóng đến mức khiến hắn nghi ngờ về sự tồn tại của chính mình.

"Chắc chắn là đang nướng heo sữa đây!" Vương Miểu nghiến răng, nhìn thấy thanh Hỏa Minh Kiếm chỉ cách mình một quãng ngắn. Hắn mặc kệ dưới chân là mấy cái phao, lao tới một cách dứt khoát.

Ngay khi hắn gần như lao vào dung nham, chỉ còn một bước nữa, hắn kịp dừng lại. Đá vụn dưới chân lăn xuống, tạo thành tiếng ục ục rồi nhanh chóng tan vào trong dung nham.

Vương Miểu nuốt một ngụm nước miếng. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Hắn nhìn thanh kiếm cắm giữa dòng dung nham, lòng không khỏi run rẩy.

"Không... sẽ không phải để nó chảy qua dung nham chứ? Nếu vậy thì chết chắc."

Hắn theo bản năng lùi lại. Nhưng bàn chân nóng rực khiến hắn nhanh chóng bị kéo về phía trước, và một cái phao bất ngờ xuất hiện dưới chân hắn.

"Thử thách quái quỷ này là cái gì vậy?" Vương Miểu thầm mắng trong lòng.

Bỗng nhiên, một ánh sáng lóe lên trong đầu hắn. Hắn chợt nhớ ra, trước khi đến đây, sư phụ đã trao cho hắn một vật phẩm.

"Đúng rồi, tránh hỏa châu!" Vương Miểu nghĩ thầm. Đúng là hắn còn có thứ này.

8

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.