Chương 46
Đối tượng thí nghiệm
"Sao bọn hắn lại..."
Vẻ mặt Hàn Nhị có chút mờ mịt.
Đêm qua rõ ràng đã cổ vũ lẫn nhau, nói xong là sẽ cố gắng kiên trì thêm hai ngày, đợi đám Zombie dưới lầu rời đi thì mọi người có thể đến căn cứ Đại học Thủy Trạch... Nhưng, nhưng tại sao...
Tại sao bọn hắn lại muốn tự sát chứ, rõ ràng chỉ cần đợi thêm hai ngày là được mà!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Hàn Nhị ép mình phải bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên hơi lạnh lùng.
Âu Doanh Doanh hơi không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Nhị, chỉ cúi đầu che miệng khóc.
Tôn Vĩ Quang thì tỏ vẻ khổ sở nói:
"Nhị tỷ, vừa rồi sau khi Lý Thành tỉnh lại, trạng thái tinh thần của hắn có chút không ổn, cứ nói là muốn chết. Chúng ta và Ngô Phi đang định khuyên hắn thì kết quả hắn đột nhiên nhảy lầu! Ngô Phi đứng gần đó, tóm được cánh tay Lý Thành, nhưng lại bị hắn kéo theo..."
"Nhìn Lý Thành đâu có giống người mất hết hy vọng..."
Hàn Nhị hơi bực bội đưa tay cào mái tóc rối bời của mình.
Tôn Vĩ Quang lén véo Âu Doanh Doanh một cái.
Cơ thể Âu Doanh Doanh run lên, sau đó nàng liền níu lấy cánh tay Hàn Nhị, cúi đầu nức nở nói: "Hàn tỷ, chúng ta, chúng ta nhân lúc này mau trốn đi..."
Tôn Vĩ Quang lập tức nắm lấy vai Hàn Nhị lay động nói:
"Đúng vậy đó Nhị tỷ, chúng ta nhân lúc này mau đi thôi! Lý Thành tự sát, ngoài việc tuyệt vọng với thế giới này ra, có lẽ cũng là muốn tranh thủ thời cơ cho chúng ta, đám Zombie dưới lầu đều bị hắn thu hút rồi. Chúng ta không thể phụ lòng tốt của hắn được!"
Hàn Nhị vội vàng tránh khỏi hai người, đi đến mép sân thượng nhìn xuống. Chỉ thấy đầu Lý Thành bê bết máu, dường như đập đầu xuống đất, chắc là chết ngay tại chỗ.
Ngô Phi thì vẫn còn đang cử động trên mặt đất, nhưng khắp người hắn toàn là máu, mái tóc vàng hoe cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Quan trọng nhất là, mấy con Zombie ở cổng đều đã vây quanh hai người họ, thậm chí bắt đầu gặm cắn... Rõ ràng là cả hai đều không sống nổi!
"Ta... Chúng ta đi!"
Hàn Nhị cũng không phải người có tính cách dây dưa, chuyện đã không thể cứu vãn thì nói gì cũng vô dụng. Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để chạy trốn.
Nàng vội vàng dẫn hai người thu dọn đồ đạc xuống lầu.
Trong hành lang đã không còn Zombie, mấy con Zombie dưới lầu cũng đều bị hai người rơi lầu kia thu hút, Hàn Nhị dẫn hai người đi một mạch không gặp trở ngại.
Đám Zombie đang chuyên tâm gặm cắn hai người kia nên không phát hiện có người đi xuống.
Hàn Nhị lập tức ra hiệu bằng tay, chỉ Tôn Vĩ Quang và Âu Doanh Doanh đi về phía bức tường bao cách đó không xa. Bức tường này không cao lắm, chỗ đó cũng không có Zombie, có thể trèo tường ra ngoài.
Chỗ cửa chính vẫn còn mấy con Zombie, trong tình huống không thể dùng súng, bọn họ rõ ràng không thể xông qua được. Mà dùng súng thì chính là tự tìm cái chết. Vì vậy, trèo tường mới là lựa chọn tốt nhất.
Hàn Nhị nhìn lại hai người đồng đội đang bị Zombie vây quanh lần cuối, tâm trạng vô cùng đau buồn. Lúc đến có sáu người, giờ chạy thoát chỉ còn lại ba.
Nhưng bây giờ không phải lúc để đau buồn, nàng cố gắng hết sức không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, vẫy tay với hai người phía sau.
Tôn Vĩ Quang và Âu Doanh Doanh vội vàng đuổi theo. Nhưng trong lúc chạy trốn, Âu Doanh Doanh dường như cảm giác có ai đó đang nhìn mình, nàng bất giác quay đầu lại, liền thấy giữa bầy Zombie, có một đôi mắt vằn tia máu đang nhìn mình chằm chằm.
Nàng rùng mình một cái, vội nắm chặt vạt áo Tôn Vĩ Quang, không dám quay đầu lại mà chạy đi.
. . .
Mãi cho đến khi thấy nữ cảnh sát là người cuối cùng trèo qua tường rào, Vương Đào mới dừng việc quay video.
Ban đầu hắn chỉ định hóng chuyện cho vui nên mới lấy điện thoại ra quay, không ngờ lại chứng kiến một màn nhân tính xấu xa.
Thật ra nhóm người sống sót này chỉ cần đợi thêm một lát, đợi Vương Đào lát nữa lái xe dụ đám Zombie đi, thì rất có thể bọn họ đã có thể an toàn rời đi mà không cần tổn thất người nào.
Đương nhiên, bọn họ không biết chuyện này. Vương Đào cũng không có cách nào liên lạc với họ.
Nhưng Vương Đào cũng không cho rằng đây là lỗi của mình. Hắn có thể tự bảo vệ mình đã là tốt lắm rồi, hơi đâu mà lo chuyện bao đồng.
Hắn chỉ hơi tiếc nuối, thế giới này lại mất đi hai người sống sót...
Chuyện này cũng nhắc nhở hắn, bây giờ là tận thế, tin tưởng người khác cũng được, nhưng không bằng tin vào chính mình!
Nhìn hai người sống sót đang bị Zombie vây quanh gặm cắn kia, Vương Đào cầm vũ khí lên.
"Đi xem sao..."
Sau khi mặc trang bị chỉnh tề, Vương Đào rời khỏi căn nhà nhỏ, chạy về phía chân tòa nhà cao tầng.
Zombie bên trong nhà máy nước hôm nay đã đi gần hết, ngoại trừ mấy con ở cổng chính, chỉ còn lại bốn con Zombie ở cửa tòa nhà.
Bốn con Zombie không thành vấn đề lớn đối với Vương Đào. Nhất là ở nơi trống trải thế này, dù hắn thật sự đánh không lại cũng có thể chạy về.
Hắn chạy chậm tới trước cửa tòa nhà, đám Zombie có lẽ đang ăn quá nhập tâm nên không phát hiện ra Vương Đào. Vương Đào một tay cầm đoản mâu ống thép, một tay cầm búa nhổ đinh ống thép, lao đến tấn công hai con Zombie.
. . .
Ngô Phi thật sự rất hận.
Hận ta có mắt như mù, lại đi yêu một người đàn bà lòng dạ rắn rết như vậy!
Ta một ngày làm việc mười hai tiếng, mỗi tháng lương sáu nghìn tệ thì đưa cho nàng hết bốn nghìn! Mỗi ngày hỏi han ân cần, hai ngày nghỉ thì mời nàng đi ăn, lễ tết thì tặng đủ thứ quà nhỏ! Nàng bị bệnh, ta ban ngày đi làm, ban đêm ở lại phòng bệnh chăm sóc nàng suốt đêm; tận thế ập đến, người đầu tiên ta nghĩ đến cũng là nàng...
Ta tự cho rằng mình đã đối xử với nàng rất tốt. Rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với nàng!
Tại sao nàng lại muốn đẩy ta xuống lầu?
"Đồ tiện nhân! Ta dù có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi —— Khoan đã, có người tới!"
"Hắn, hắn đang giết Zombie! Hắn lợi hại thật! Zombie hoàn toàn không phải đối thủ của hắn!"
"Ta muốn có thực lực như hắn..."
"Cứu ta —— "
. . .
Vài phút sau.
Vương Đào khẽ động ý niệm, lập tức thu hồi chiến lợi phẩm.
【 Thu hoạch được: Nước lọc (nhỏ) x4 】
【 Nước lọc (nhỏ): 5L, có thể uống 】
Cả bốn con Zombie đều rơi ra Nước lọc (nhỏ). Thứ như Nước lọc này Vương Đào không chê nhiều.
Tuân theo truyền thống tiết kiệm quản gia tốt đẹp, Vương Đào lại lục soát trên người bốn con Zombie này, tìm được vài cái ví tiền và một bao thuốc lá.
Sau đó hắn mới nhìn về phía hai kẻ sống sót xui xẻo kia.
Cổ của nam sinh viên đã bị cắn đứt, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Điều khiến Vương Đào bất ngờ là, gã tóc vàng kia lại vẫn chưa chết.
【10/105】
Nhưng cũng chỉ còn lại mười điểm máu, đang trong trạng thái hấp hối.
Vương Đào đi tới trước mặt gã tóc vàng ngồi xuống, nhìn kẻ xui xẻo bị gặm mất đùi, cánh tay, một con mắt và nửa bên mặt này, hắn nhíu mày nói: "Ngươi còn ý thức không? Nếu còn thì chớp mắt vài cái."
Nghe thấy lời Vương Đào, gã tóc vàng lập tức kích động chớp mắt lia lịa.
"Ọc... ọc..."
Hắn muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã phun ra máu.
"Không muốn chết thì đừng nói gì cả."
Vương Đào lột vài mảnh quần áo từ con Zombie bên cạnh, băng bó đơn giản cho đầu của gã tóc vàng, sau đó túm lấy hai chân hắn, kéo một mạch về bên ngoài căn nhà nhỏ.
"Ngươi đợi ở ngoài này."
Dặn dò một câu xong, Vương Đào vào nhà, đi tới trước thùng hàng nhảy dù, lấy ra một lọ Thuốc Ức Chế.
Đang lo không rõ hiệu quả của Thuốc Ức Chế thế nào, thì đối tượng thí nghiệm này chẳng phải đã tới rồi sao!
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
