TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 43
Chương 43

Xương rồng nghiêng thân, chạm phần đầu vào vũng nước, bắt đầu uống.

"Ục ục ục..."

Tiếng "uống nước" vang lên, làm Thời Vãn không khỏi kinh ngạc.

"Ngon không?" Thời Vãn nghiêng đầu, tò mò hỏi.

"Ngon lắm! Ầy... Ấy!"

Cây xương rồng vô thức trả lời, nhưng ngay sau đó nhận ra mình đã để lộ, thì hét lên một tiếng kinh hãi. Chậu cây xương rồng lúng túng co cụm lại, các nhánh xương rồng bẹt ra như tay người, ôm chặt lấy thân. Nhìn vẻ bối rối của nó, nụ cười của Thời Vãn càng sâu: "Chừng đó nước đã đủ chưa?"

Xương rồng bất động một lúc, dường như đang đánh giá Thời Vãn. Cuối cùng, nó yếu ớt gật đầu, rồi lí nhí: "Muốn thêm."

Thời Vãn bật cười. Cô lấy một cái bát, múc đầy nước suối và đặt trước mặt cây xương rồng: "Uống đi." Nụ cười của cô giống hệt một mụ phù thủy đang dụ dỗ con mồi.

________________________________________

Trong lòng, Thời Vãn nhớ lại một chuyện. Ở năm thứ sáu của tận thế, từng có lời đồn về một cây xương rồng biến dị cấp tám ở Kinh Đô. Cây đó khổng lồ, sức mạnh vô song, đã tiêu diệt không ít dị năng giả và biến Kinh Đô thành vùng cấm.

Cô không chắc cây xương rồng nhỏ bé này có phải chính là cây đáng sợ kia không, bởi thời điểm đó, chân cô bị thương nên không đến kiểm tra được.

Nhưng dù không phải, chỉ cần là xương rồng biến dị, nếu được chăm sóc cẩn thận, nó chắc chắn sẽ không tệ.

Nghĩ đến đây, nụ cười của Thời Vãn càng thêm rạng rỡ.

"Ợ..."

Một tiếng ợ vang lên, chậu cây xương rồng nghiêng ngả, thậm chí còn dùng một chiếc lá của mình vỗ nhè nhẹ vào thân.

Nhìn dáng vẻ này, Thời Vãn nhẹ nhàng hỏi: "No rồi?"

"No rồi, no rồi! Hehe... Cô thật tốt!"

Giọng của cây xương rồng bỗng trở nên mềm mại, phối hợp với trạng thái ngây ngất hiện tại của nó khiến khóe miệng Thời Vãn giật nhẹ.

Cái gì đây? Xương rồng mà cũng say? Cũng đâu có rượu đâu mà say được chứ: "Muốn uống thứ nước này mãi không?" Nhìn dáng vẻ ngây ngô của cây xương rồng, Thời Vãn tranh thủ dụ dỗ thêm.

"Muốn!" Cây xương rồng không chút do dự, gật đầu lia lịa. Nghe giọng nói mềm nhũn, Thời Vãn suýt nữa giơ tay xoa xoa. Nhưng khi ngón tay sắp chạm vào cây, cô chợt nhớ ra và rụt tay lại. Gì thế này, cả người toàn gai mà giọng lại dễ thương thế!

"Đi theo tôi nhé? Tôi sẽ cho cậu uống nước ngon mỗi ngày, chỗ ở lúc nào cũng thoải mái, đất trồng cũng là loại tốt nhất. Thế nào?"

Thời Vãn xoa xoa tay, cố nén sự phấn khích trong lòng để tiếp tục dụ dỗ.

"Được chứ!"

Cây xương rồng mềm mỏng đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.

Thời Vãn hơi ngạc nhiên. Dễ bị dụ vậy sao?

________________________________________

Thời Tuyết bưng một đĩa thức ăn từ bếp ra, nên bắt gặp cảnh tượng chị mình đang "thao túng tâm lý" một chậu xương rồng.

"Em gái, chị ấy có phải bị tâm thần không đấy?"

Thời Năng đứng bên cạnh, kéo tay Thời Tuyết, lùi lại vài bước, như thể sợ bệnh tâm thần có thể lây.

"Phụt!"

Thời Tuyết phì cười, nhìn dáng vẻ của Thời Năng, cố nhịn cười nói: "Anh dám nói câu đó trước mặt chị không?"

"Không dám!" Thời Năng lắc đầu như trống bỏi, lập tức rụt cổ lại.

Bàn tay của chị vẫn đau lắm!

"Đồ nhát gan!" Thời Tuyết lườm một cái, sau đó lớn tiếng hét lên: "Chị ơi, anh nói chị bị tâm thần đấy!"

Còn chưa dứt lời, miệng cô đã bị Thời Năng nhanh chóng bịt lại.

"Em không nói, em không nói gì cả! Em ấy nói bậy!" Thời Năng hoảng hốt nhìn Thời Vãn.

Thời Vãn thản nhiên ném chậu xương rồng "say mềm" vào không gian, rồi ngước lên bắt gặp cảnh hai đứa em đang túm tụm đánh nhau.

"Muốn đánh thì ra ngoài, đừng phá đồ đạc trong nhà."

Cô đứng dậy, ngồi vào bàn ăn, múc cho mình một bát cơm thơm phức. Vừa "thu phục" được một cây biến dị tiềm năng, tâm trạng cô rất vui vẻ.

________________________________________

Thời Tuyết vung một đòn băng sắc bén về phía tay của Thời Năng, khiến cậu buộc phải buông cô ra.

"Chị, ban nãy là cây xương rồng biến dị sao?" Thời Tuyết chạy lại bên cạnh Thời Vãn, ánh mắt lấp lánh tò mò.

"Ừ." Thời Vãn gật đầu trong lúc nhai cơm.

"Chính là cây xương rồng biến dị trong truyền thuyết đó à?"

"Không chắc."

"Dù là hay không, mình cứ nuôi dưỡng đã. Nếu không phải, sau này mình bắt cây biến dị khác cho "bé xương xương" nhà mình hấp thụ!"

Thời Tuyết cười hì hì, nghĩ đến việc có thêm một đồng đội mạnh mẽ thì không khỏi phấn khích.

Nghe vậy, Thời Vãn nhướng mày, giơ tay ra.

"Đập tay nào!" Hai người vui vẻ đập tay, ăn ý vô cùng.

________________________________________

Đột nhiên, Thời Tuyết sực nhớ ra: "Cái đầu cá của em đâu rồi?"

3

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.