TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

"Tập trung gϊếŧ thây ma đi. Vắt kiệt dị năng mà dùng."

Thời Vãn vẫn giữ thái độ bình thản, nhấm nháp một miếng bánh ngàn lớp sầu riêng nghìn lớp, rồi bình thản dặn dò.

Thời Tuyết lè lưỡi, không dám lơ là, tiếp tục tiêu diệt lũ thây ma.

Thời Năng nghe lời chị, hét lên một tiếng. Cây gậy thép trong tay anh đột nhiên chuyển thành màu vàng rực, sáng chói ánh kim loại.

Anh vung gậy một cách mạnh mẽ. "Bốp! Bốp!" Hai cái đầu thây ma lập tức nổ tung, không chút chậm trễ!

Lương Thế Tân bị một cú đập trúng, máu từ thây ma bắn đầy mặt, thân hình cao 1m8 loạng choạng ngã xuống đất.

Nhìn ông ta ngã sóng soài, không một học sinh nào tiến lên giúp đỡ.

"Chết cả rồi à? Mau lại đây đỡ tôi dậy!" Lương Thế Tân giận dữ quát tháo.

Cuối cùng, một nữ sinh nhút nhát mới chần chừ bước tới, đỡ ông ta dậy.

"Không biết tôn sư trọng đạo sao? Các người học hành kiểu gì mà đầu óc rỗng tuếch hết vậy?" Vừa được đỡ lên, ông ta lại lớn tiếng mắng chửi.

Nhìn gương mặt đầy máu thây ma của Lương Thế Tân, đám học sinh sợ hãi lùi lại.

Quá đáng sợ!

Ngay lúc này, một con thây ma đã trèo lên cửa sổ tầng hai, không nói một lời liền tóm lấy cánh tay của Trịnh Tĩnh Hoa.

"Á!"

Cô ta hét lên kinh hoàng. Thây ma giữ chặt tay cô ta, há miệng muốn cắn.

Nhìn cảnh tượng ấy, Trịnh Tĩnh Hoa sợ hãi nhắm chặt mắt, tuyệt vọng nghĩ: Xong rồi, mình sắp biến thành thây ma!

"Rầm!"

Cơn đau tưởng tượng không đến, thay vào đó là âm thanh của vật nặng va chạm.

Ngay sau đó, lực siết trên tay cô ta đột nhiên biến mất. Trịnh Tĩnh Hoa mở mắt, thấy Lý Dũng đang cầm ghế gỗ, mạnh mẽ đập xuống đầu con thây ma lần nữa.

Đầu con thây ma nổ tung, máu bắn ra tung tóe. Cơ thể nó rơi khỏi cửa sổ, rơi xuống đất.

Lý Dũng thở hổn hển, quay lại nhìn Trịnh Tĩnh Hoa, cười nói: "Cô giáo Trịnh, đừng sợ!"

"Hu hu..."

Trịnh Tĩnh Hoa ôm chặt miệng mình nhưng không ngăn nổi nước mắt, cô ta ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở.

Chỉ chút nữa thôi, cô ta đã không còn là con người nữa.

Lý Dũng cũng cảm thấy chân mình mềm nhũn. Ban nãy không hiểu sao anh ta lại lao lên, giờ nghĩ lại mới thấy sợ.

"Xác... thây ma, hình như cũng không khó gϊếŧ lắm..." Lý Dũng run rẩy nói.

Những học sinh còn lại nhìn nhau, đôi mắt ngấn lệ, siết chặt nắm tay đầy quyết tâm.

"Lê Kiệt, cẩn thận!"

Trong lúc mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, một con thây ma khác lại leo lên cửa sổ. Một học sinh sợ hãi nhắc nhở.

Lê Kiệt quay đầu, đối diện thẳng với khuôn mặt gớm ghiếc của một nữ thây ma, sợ hãi đến cứng đờ. Theo bản năng, cậu vơ đại thứ gì đó gần tay, đập mạnh vào nó.

"Rầm! Xoẹt!"

Đầu nữ thây ma bị đập lõm, máu bắn ra đầy mặt cậu.

"Ọe..."

Mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi khiến Lê Kiệt nôn thốc nôn tháo. "Mùi miệng của thây ma... thối không chịu được!"

Cả nhóm học sinh: "..."

Nhìn những đứa trẻ mới 16, 17 tuổi, anh Dũngm chống trả thây ma, Trịnh Tĩnh Hoa cảm thấy xấu hổ vô cùng. Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô ta cầm chiếc ghế gần đó, học theo Lý Dũng, đập mạnh xuống đầu thây ma.

"Đừng đứng ngây ra, chúng ta phải tự cứu mình!"

Dù toàn thân run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, giọng nói của cô ta đứt quãng vì sợ, nhưng ánh mắt đã trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

Nhìn người cô giáo nhỏ nhắn, tuổi tác chẳng hơn mình là bao cũng dám đứng lên chiến đấu, các học sinh cảm thấy được tiếp thêm dũng khí. Từng người một cầm ghế gỗ, hướng về những con thây ma đang bò lên cửa sổ.

"Rầm rầm rầm..."

Bất cứ con thây ma nào vừa trèo lên đều lập tức bị những chiếc ghế đập tới tấp. Dưới sự đồng lòng của cả nhóm, không một con nào vào được bên trong.

Cuối cùng, con thây ma cuối cùng bị đánh bại. Cả nhóm người mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

"Hết rồi sao?"

Một nữ sinh mặt tái nhợt, thở dốc hỏi.

"Chúng ta đã đánh bại thây ma!"

Lý Dũng lúc này mới phản ứng lại, phấn khích hét lên.

Những học sinh khác cũng dần tỉnh táo, trong lòng dâng lên niềm vui xen lẫn nhẹ nhõm.

"Trời ạ, tôi vừa gϊếŧ được hai con thây ma!"

"Cả tôi nữa, tôi cũng vừa gϊếŧ một con!"

"Cô giáo Trịnh, em cũng gϊếŧ được một con rồi!"

Cả nhóm học sinh, ai nấy đều mang cảm giác vừa sống sót sau thảm họa, hồ hởi khoe với Trịnh Tĩnh Hoa.

Nhìn những đứa trẻ 16, 17 tuổi, ánh mắt mong chờ được công nhận, Trịnh Tĩnh Hoa khẽ cười, mắt đỏ hoe.

"Các em đều rất tuyệt vời!"

2

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.