0 chữ
Chương 36
Chương 36: Thánh phụ
"Ồ, vậy là cay cay." Thục Vân lại chép miệng hai cái, dường như đang hồi vị: ‘‘Thịt cũng khác với con người, không mềm như vậy, tôi khá thích, nhưng Sử Tái và Tĩnh nói mùi vị rất lạ."
"Đúng là rất lạ!" Tĩnh la lên: ‘‘Lưỡi tôi đau quá!"
Quan Kính Anh nấu cơm xong đi gọi Cừu Văn và Cừu Băng Hà thì vừa hay nghe thấy nhóm xác sống này đang thảo luận về chất lượng thịt của những xác sống khác.
"Các cô ăn ai vậy?" Cừu Văn còn khá nhiều xác sống quen mặt.
"Chính là cái tên ngày nào cũng la hét ầm ĩ vào nửa đêm đó." Thục Vân nói: ‘‘Tiếng la hét của nó thật sự rất ồn ào."
"Ồ ồ!" Cừu Văn nhớ ra rồi: ‘‘Là cái tên không có tóc đó! Tôi còn nói chuyện với nó nữa! Nó là người khá tốt."
Quan Kính Anh: ...
Là anh quá bảo thủ với tư cách là một con người, hay là tư tưởng của những xác sống này có vấn đề?
"Ông Cừu." Quan Kính Anh lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của Cừu Văn và các xác sống: ‘‘Ông quả thật không có hứng thú với con người phải không?"
"Hả? Con người không ngon." Cừu Văn hơi nhíu mày, dường như rất ghét chất lượng thịt của con người.
"Ồ, vậy thì tốt." Quan Kính Anh sợ rằng trong ba ngày anh đi vắng, Cừu Văn sẽ ăn thịt một số "Đứa trẻ ngoan".
Cừu Văn dặn dò Thục Vân và những người khác nhớ lời mình nói rồi cúp máy, hắn đầy mong đợi nhìn Quan Kính Anh: "Chúng ta sắp ăn cơm cùng nhau rồi sao?"
Ăn cơm cùng nhau là điều hắn mong đợi nhất trong thời gian gần đây, trong quá trình ăn uống họ còn có thể trò chuyện! Hắn thích trò chuyện với Quan Kính Anh!
"Ba ngày tới chú không thể ăn cơm cùng con được nữa rồi." Cừu Văn mím môi, hắn đứng dậy rồi khẽ thở dài.
Quan Kính Anh trông càng có lỗi hơn: "Xin lỗi."
"Không sao đâu, không trách con, con là đứa trẻ ngoan." Cừu Văn lại đưa tay xoa đầu Quan Kính Anh: ‘‘Trước đây có người nói với chú rằng không ai là hoàn hảo tuyệt đối, con đang cố gắng hết sức để làm tốt nhất, vậy là đủ rồi."
Quan Kính Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười: "Cảm ơn ông."
Cừu Văn đổi giọng: "Chú cũng không hoàn hảo đâu."
"Tôi biết, nhưng ông thật sự rất tốt." Quan Kính Anh thực ra sẽ không theo đuổi sự hoàn hảo tuyệt đối nào, anh đủ hiểu bản thân mình, anh chỉ muốn cố gắng hết sức.
"Thật sao?" Cừu Văn hỏi anh.
Cừu Văn trước đây có tự ti đến vậy sao? Quan Kính Anh không chắc, nhưng anh vẫn an ủi: "Nếu không có ông, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại người thân duy nhất của mình nữa." Đến giờ anh vẫn không biết mình nên cảm ơn Cừu Văn như thế nào cho phải.
"Bởi vì Cừu Băng Hà là con của chú." Nói đến đây, Cừu Văn lại bổ sung: ‘‘Chú cũng rất rất thích những con người khác, mặc dù có những đứa trẻ được nuôi dưỡng rất tốt, có những đứa trẻ được nuôi dưỡng rất tệ."
Quan Kính Anh gật đầu: "Tôi biết, ông rất dịu dàng."
"Mặc dù chú không thể cứu tất cả con người, nhưng trong lòng chú vẫn quan tâm đến họ." Cừu Văn tiếp tục: ‘‘Nhìn họ mất đi sinh mạng, chú cũng đau lòng lắm, con hiểu không."
Quan Kính Anh ôm Cừu Văn một cái thật chặt: "Ông không cần quá khắt khe với bản thân, tôi đều hiểu cả."
[Đinh, độ thiện cảm của Cừu Văn tăng 2, độ thiện cảm hiện tại là 18.]
Trình Đông Khiết đang lập kế hoạch công lược có chút mơ hồ ngẩng đầu lên: "Hả?"
Độ thiện cảm này từ đâu mà có? Cậu ta chỉ gặp Cừu Văn một lần đó, ngày hôm đó Cừu Văn hoàn toàn không tăng độ thiện cảm cho cậu ta, nhưng sau khi chia tay độ thiện cảm lại bắt đầu tăng lên ngắt quãng.
Nhưng cậu ta thậm chí còn chưa nói chuyện với Cừu Văn, sao Cừu Văn lại có thể có thiện cảm với cậu ta chứ?
[Cậu có chắc hệ thống không có vấn đề gì không?]
[Tôi vừa diệt virus rồi.] Hệ thống cũng nghi ngờ mình có vấn đề: [Tôi rất ổn định.]
"Vậy thì Cừu Văn không ổn định lắm." Trình Đông Khiết gần đây mới điều tra rõ thông tin về Cừu Văn khi hắn còn sống, đối chiếu với nguyên tác, cậu ta phải chinh phục đúng bệnh.
Sự thay đổi tính cách của Cừu Văn là do bị đứa trẻ hành hạ, điều đó cho thấy bản chất tính cách của Cừu Văn thực ra có những điểm tương ứng với nguyên tác.
Cừu Văn trong nguyên tác âm trầm độc ác, không ai biết hắn sẽ làm gì vào giây tiếp theo. Có lẽ giây trước hắn còn đang cười, giây sau đã có thể bóp nát cổ họng đối phương.
Nghĩ đến đây, Trình Đông Khiết lại rơi vào trạng thái tự nghi ngờ.
Cậu ta nhớ lại ngày mình nằm trên đùi Cừu Văn.
Cừu Văn này thật sự có liên quan đến Cừu Văn trong nguyên tác sao?
[Hệ thống, cậu có chắc Cừu Văn không bị xuyên qua không?] Trình Đông Khiết lại hỏi hệ thống.
[Không thể nào, thế giới này chỉ có một người xuyên qua là ký chủ.] Hệ thống phủ nhận suy đoán của Trình Đông Khiết: [Hơn nữa cách hành xử của anh ta không giống một người xuyên qua.] Cừu Văn quá thoải mái, hắn muốn làm gì thì làm đó, hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề chủng tộc và phe phái, người xuyên qua thường rất cẩn trọng, ít nhất bọn họ sẽ không một mình xông vào căn cứ của con người.
[Căn cứ này hoàn toàn không thể giam giữ Cừu Văn được.] Vũ khí của con người căn bản không thể áp chế Cừu Văn, nếu Cừu Văn muốn, hắn có thể phá hủy toàn bộ căn cứ này.
[Anh ta như vậy thì nên thể hiện sự ngông cuồng hơn.] Hệ thống phân tích:[Dù là người điềm tĩnh đến mấy, khi đột nhiên sở hữu sức mạnh hùng mạnh như vậy cũng khó tránh khỏi sự đắc ý, nhưng Cừu Văn lại không hề thể hiện điều đó.]Cừu Văn chính là chủ nhân của sức mạnh, mà hắn lại không hề cảm thấy sức mạnh này của mình có gì đáng kinh ngạc.
[Cũng đúng] Cừu Văn khi giao tiếp với họ không hề thể hiện sự tự tin vào sức mạnh của mình, hắn thậm chí còn không nhắc đến việc mình mạnh mẽ đến mức nào.
“Thành thật mà nói, anh ta hơi dịu dàng quá mức.” Trình Đông Khiết muốn nói rằng kiểu nhân vật này thực sự không hấp dẫn, nhưng lời nói đến miệng lại không thể thốt ra.
Hôm đó cậu ta nằm trên đùi Cừu Văn thực sự cảm thấy rất thoải mái, thực ra cậu ta rất sẵn lòng ở bên Cừu Văn lâu hơn một chút. Ở bên Cừu Văn, cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm của Cừu Văn dành cho mình, cảm giác được coi trọng đó thực sự rất kỳ diệu.
Trình Đông Khiết tặc lưỡi: “Anh ta đừng có mà thành thánh phụ* nhé.” Nếu thành thánh phụ, sẽ bị con người hãm hại đến chết.
*là một thuật ngữ chỉ nhân vật có tính cách quá nhân hậu, bao dung, thường xuyên tha thứ cho người khác, thậm chí cả những hành động gây tổn thương cho mình hoặc người khác
Trình Đông Khiết không biết suy nghĩ của mình lại trùng hợp với Cừu Văn.
Cừu Văn cũng tự thấy mình là một thánh phụ, vì hắn yêu thương tất cả những đứa trẻ nhỏ hơn mình.
Quan Kính Anh vô số lần cảm thán sự dịu dàng của Cừu Văn, Cừu Băng Hà thì hết lần này đến lần khác thêm mắm dặm muối. Cừu Văn nghe được lời khen từ hai anh em này, lưng càng thẳng hơn.
Hắn ăn sinh vật biến dị từng miếng nhỏ một, rất chú ý đến hình tượng của mình.
Mà Cừu Vă đang có chút bay bổng, thậm chí còn đồng ý với Quan Kính Anh đi gặp Vân Trình Quan.
Ấn tượng đầu tiên của Cừu Văn đối với Vân Trình Quan không tốt, Cừu Văn rất bài xích Vân Trình Quan, nhưng lần này hắn lại đồng ý với Quan Kính Anh.
Dù sao hắn cũng là thánh phụ mà.
Hai ngày sau, Vân Trình Quan được như ý gặp được Cừu Văn.
Vân Trình Quan cảm thấy Cừu Văn có chút khác biệt, ánh mắt Cừu Văn nhìn ông không còn sự sợ hãi, mà tràn đầy sự yêu thương.
Vân Trình Quan:…
Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì lớn sao?
“Cái đó, ông Cừu.” Vân Trình Quan khẽ ho một tiếng.
“Nói đi, đứa trẻ già.” Cừu Văn nheo mắt, hơi nghiêng đầu, trông vô cùng dịu dàng.
Vân Trình Quan tóc đã bạc nửa đầu lại ho vài tiếng, lần này đến lượt ông không thích nghi được: “Cái đó, tôi hỏi vài câu hỏi, ông Cừu cứ trả lời thật lòng là được, không cần căng thẳng.”
“Được thôi, đứa trẻ già.” Giọng Cừu Văn cũng rất ôn hòa.
Vân Trình Quan nhích mông hai cái, cảm thấy trên người có thứ gì đó đang châm chích: “Ông nhặt được Cừu Băng Hà ở đâu?”
“Trên một cái hồ.” Cừu Văn nói: ‘‘Mùa đông mặt hồ đóng băng rất dày.”
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Vân Trình Quan: “Vậy ông có nhớ mình tỉnh lại khi nào không?”
“Tôi?” Cừu Văn nghĩ nghĩ: ‘‘Hình như không có thời gian chính xác.”
“Thực ra tôi nhớ những chuyện khi tôi mê loạn.” Cừu Văn nói: ‘‘Bọn họ nhốt tôi trong một căn phòng, cửa có rào chắn rất dày, tôi muốn ăn thịt bọn họ, nhưng tôi không với tới.”
Những người đó chỉ ném cho hắn những phần thi thể xác sống, cuối cùng Cừu Văn thực sự không chịu nổi, hắn chỉ có thể cắn cánh tay xác sống.
“Những con xác sống đó còn mạnh hơn tôi lúc đó.” Cừu Văn nói: ‘‘Thịt và máu của chúng sẽ ăn mòn lưỡi tôi, có lần lưỡi tôi bị ăn mòn mất một nửa, những người nuôi tôi phát hiện ra thì đã khóc, còn khóc rất đau lòng nữa.”
"Đúng là rất lạ!" Tĩnh la lên: ‘‘Lưỡi tôi đau quá!"
Quan Kính Anh nấu cơm xong đi gọi Cừu Văn và Cừu Băng Hà thì vừa hay nghe thấy nhóm xác sống này đang thảo luận về chất lượng thịt của những xác sống khác.
"Các cô ăn ai vậy?" Cừu Văn còn khá nhiều xác sống quen mặt.
"Chính là cái tên ngày nào cũng la hét ầm ĩ vào nửa đêm đó." Thục Vân nói: ‘‘Tiếng la hét của nó thật sự rất ồn ào."
"Ồ ồ!" Cừu Văn nhớ ra rồi: ‘‘Là cái tên không có tóc đó! Tôi còn nói chuyện với nó nữa! Nó là người khá tốt."
Quan Kính Anh: ...
Là anh quá bảo thủ với tư cách là một con người, hay là tư tưởng của những xác sống này có vấn đề?
"Hả? Con người không ngon." Cừu Văn hơi nhíu mày, dường như rất ghét chất lượng thịt của con người.
"Ồ, vậy thì tốt." Quan Kính Anh sợ rằng trong ba ngày anh đi vắng, Cừu Văn sẽ ăn thịt một số "Đứa trẻ ngoan".
Cừu Văn dặn dò Thục Vân và những người khác nhớ lời mình nói rồi cúp máy, hắn đầy mong đợi nhìn Quan Kính Anh: "Chúng ta sắp ăn cơm cùng nhau rồi sao?"
Ăn cơm cùng nhau là điều hắn mong đợi nhất trong thời gian gần đây, trong quá trình ăn uống họ còn có thể trò chuyện! Hắn thích trò chuyện với Quan Kính Anh!
"Ba ngày tới chú không thể ăn cơm cùng con được nữa rồi." Cừu Văn mím môi, hắn đứng dậy rồi khẽ thở dài.
"Không sao đâu, không trách con, con là đứa trẻ ngoan." Cừu Văn lại đưa tay xoa đầu Quan Kính Anh: ‘‘Trước đây có người nói với chú rằng không ai là hoàn hảo tuyệt đối, con đang cố gắng hết sức để làm tốt nhất, vậy là đủ rồi."
Quan Kính Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười: "Cảm ơn ông."
Cừu Văn đổi giọng: "Chú cũng không hoàn hảo đâu."
"Tôi biết, nhưng ông thật sự rất tốt." Quan Kính Anh thực ra sẽ không theo đuổi sự hoàn hảo tuyệt đối nào, anh đủ hiểu bản thân mình, anh chỉ muốn cố gắng hết sức.
"Thật sao?" Cừu Văn hỏi anh.
Cừu Văn trước đây có tự ti đến vậy sao? Quan Kính Anh không chắc, nhưng anh vẫn an ủi: "Nếu không có ông, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại người thân duy nhất của mình nữa." Đến giờ anh vẫn không biết mình nên cảm ơn Cừu Văn như thế nào cho phải.
Quan Kính Anh gật đầu: "Tôi biết, ông rất dịu dàng."
"Mặc dù chú không thể cứu tất cả con người, nhưng trong lòng chú vẫn quan tâm đến họ." Cừu Văn tiếp tục: ‘‘Nhìn họ mất đi sinh mạng, chú cũng đau lòng lắm, con hiểu không."
Quan Kính Anh ôm Cừu Văn một cái thật chặt: "Ông không cần quá khắt khe với bản thân, tôi đều hiểu cả."
[Đinh, độ thiện cảm của Cừu Văn tăng 2, độ thiện cảm hiện tại là 18.]
Trình Đông Khiết đang lập kế hoạch công lược có chút mơ hồ ngẩng đầu lên: "Hả?"
Độ thiện cảm này từ đâu mà có? Cậu ta chỉ gặp Cừu Văn một lần đó, ngày hôm đó Cừu Văn hoàn toàn không tăng độ thiện cảm cho cậu ta, nhưng sau khi chia tay độ thiện cảm lại bắt đầu tăng lên ngắt quãng.
Nhưng cậu ta thậm chí còn chưa nói chuyện với Cừu Văn, sao Cừu Văn lại có thể có thiện cảm với cậu ta chứ?
[Cậu có chắc hệ thống không có vấn đề gì không?]
[Tôi vừa diệt virus rồi.] Hệ thống cũng nghi ngờ mình có vấn đề: [Tôi rất ổn định.]
"Vậy thì Cừu Văn không ổn định lắm." Trình Đông Khiết gần đây mới điều tra rõ thông tin về Cừu Văn khi hắn còn sống, đối chiếu với nguyên tác, cậu ta phải chinh phục đúng bệnh.
Sự thay đổi tính cách của Cừu Văn là do bị đứa trẻ hành hạ, điều đó cho thấy bản chất tính cách của Cừu Văn thực ra có những điểm tương ứng với nguyên tác.
Cừu Văn trong nguyên tác âm trầm độc ác, không ai biết hắn sẽ làm gì vào giây tiếp theo. Có lẽ giây trước hắn còn đang cười, giây sau đã có thể bóp nát cổ họng đối phương.
Nghĩ đến đây, Trình Đông Khiết lại rơi vào trạng thái tự nghi ngờ.
Cậu ta nhớ lại ngày mình nằm trên đùi Cừu Văn.
Cừu Văn này thật sự có liên quan đến Cừu Văn trong nguyên tác sao?
[Hệ thống, cậu có chắc Cừu Văn không bị xuyên qua không?] Trình Đông Khiết lại hỏi hệ thống.
[Không thể nào, thế giới này chỉ có một người xuyên qua là ký chủ.] Hệ thống phủ nhận suy đoán của Trình Đông Khiết: [Hơn nữa cách hành xử của anh ta không giống một người xuyên qua.] Cừu Văn quá thoải mái, hắn muốn làm gì thì làm đó, hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề chủng tộc và phe phái, người xuyên qua thường rất cẩn trọng, ít nhất bọn họ sẽ không một mình xông vào căn cứ của con người.
[Căn cứ này hoàn toàn không thể giam giữ Cừu Văn được.] Vũ khí của con người căn bản không thể áp chế Cừu Văn, nếu Cừu Văn muốn, hắn có thể phá hủy toàn bộ căn cứ này.
[Anh ta như vậy thì nên thể hiện sự ngông cuồng hơn.] Hệ thống phân tích:[Dù là người điềm tĩnh đến mấy, khi đột nhiên sở hữu sức mạnh hùng mạnh như vậy cũng khó tránh khỏi sự đắc ý, nhưng Cừu Văn lại không hề thể hiện điều đó.]Cừu Văn chính là chủ nhân của sức mạnh, mà hắn lại không hề cảm thấy sức mạnh này của mình có gì đáng kinh ngạc.
[Cũng đúng] Cừu Văn khi giao tiếp với họ không hề thể hiện sự tự tin vào sức mạnh của mình, hắn thậm chí còn không nhắc đến việc mình mạnh mẽ đến mức nào.
“Thành thật mà nói, anh ta hơi dịu dàng quá mức.” Trình Đông Khiết muốn nói rằng kiểu nhân vật này thực sự không hấp dẫn, nhưng lời nói đến miệng lại không thể thốt ra.
Hôm đó cậu ta nằm trên đùi Cừu Văn thực sự cảm thấy rất thoải mái, thực ra cậu ta rất sẵn lòng ở bên Cừu Văn lâu hơn một chút. Ở bên Cừu Văn, cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm của Cừu Văn dành cho mình, cảm giác được coi trọng đó thực sự rất kỳ diệu.
Trình Đông Khiết tặc lưỡi: “Anh ta đừng có mà thành thánh phụ* nhé.” Nếu thành thánh phụ, sẽ bị con người hãm hại đến chết.
*là một thuật ngữ chỉ nhân vật có tính cách quá nhân hậu, bao dung, thường xuyên tha thứ cho người khác, thậm chí cả những hành động gây tổn thương cho mình hoặc người khác
Trình Đông Khiết không biết suy nghĩ của mình lại trùng hợp với Cừu Văn.
Cừu Văn cũng tự thấy mình là một thánh phụ, vì hắn yêu thương tất cả những đứa trẻ nhỏ hơn mình.
Quan Kính Anh vô số lần cảm thán sự dịu dàng của Cừu Văn, Cừu Băng Hà thì hết lần này đến lần khác thêm mắm dặm muối. Cừu Văn nghe được lời khen từ hai anh em này, lưng càng thẳng hơn.
Hắn ăn sinh vật biến dị từng miếng nhỏ một, rất chú ý đến hình tượng của mình.
Mà Cừu Vă đang có chút bay bổng, thậm chí còn đồng ý với Quan Kính Anh đi gặp Vân Trình Quan.
Ấn tượng đầu tiên của Cừu Văn đối với Vân Trình Quan không tốt, Cừu Văn rất bài xích Vân Trình Quan, nhưng lần này hắn lại đồng ý với Quan Kính Anh.
Dù sao hắn cũng là thánh phụ mà.
Hai ngày sau, Vân Trình Quan được như ý gặp được Cừu Văn.
Vân Trình Quan cảm thấy Cừu Văn có chút khác biệt, ánh mắt Cừu Văn nhìn ông không còn sự sợ hãi, mà tràn đầy sự yêu thương.
Vân Trình Quan:…
Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì lớn sao?
“Cái đó, ông Cừu.” Vân Trình Quan khẽ ho một tiếng.
“Nói đi, đứa trẻ già.” Cừu Văn nheo mắt, hơi nghiêng đầu, trông vô cùng dịu dàng.
Vân Trình Quan tóc đã bạc nửa đầu lại ho vài tiếng, lần này đến lượt ông không thích nghi được: “Cái đó, tôi hỏi vài câu hỏi, ông Cừu cứ trả lời thật lòng là được, không cần căng thẳng.”
“Được thôi, đứa trẻ già.” Giọng Cừu Văn cũng rất ôn hòa.
Vân Trình Quan nhích mông hai cái, cảm thấy trên người có thứ gì đó đang châm chích: “Ông nhặt được Cừu Băng Hà ở đâu?”
“Trên một cái hồ.” Cừu Văn nói: ‘‘Mùa đông mặt hồ đóng băng rất dày.”
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Vân Trình Quan: “Vậy ông có nhớ mình tỉnh lại khi nào không?”
“Tôi?” Cừu Văn nghĩ nghĩ: ‘‘Hình như không có thời gian chính xác.”
“Thực ra tôi nhớ những chuyện khi tôi mê loạn.” Cừu Văn nói: ‘‘Bọn họ nhốt tôi trong một căn phòng, cửa có rào chắn rất dày, tôi muốn ăn thịt bọn họ, nhưng tôi không với tới.”
Những người đó chỉ ném cho hắn những phần thi thể xác sống, cuối cùng Cừu Văn thực sự không chịu nổi, hắn chỉ có thể cắn cánh tay xác sống.
“Những con xác sống đó còn mạnh hơn tôi lúc đó.” Cừu Văn nói: ‘‘Thịt và máu của chúng sẽ ăn mòn lưỡi tôi, có lần lưỡi tôi bị ăn mòn mất một nửa, những người nuôi tôi phát hiện ra thì đã khóc, còn khóc rất đau lòng nữa.”
9
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
