0 chữ
Chương 34
Chương 34: Lý trí và ảo tưởng
Mã Kính cuối cùng vẫn không thể nói chuyện với Cừu Băng Hà. Quan Kính Anh sau khi tan làm liền vội vã đến chỗ Cừu Văn và Cừu Băng Hà, anh không yên tâm để hai người này lang thang bên ngoài.
Quan Kính Anh còn bị làn da khỏe mạnh của Cừu Văn làm cho giật mình.
Có lẽ vì khi anh quen Cừu Văn thì Cừu Văn là một xác sống, nên anh cho rằng Cừu Văn phải trắng bệch như người chết, lúc này Cừu Văn với sắc mặt hồng hào lại trông như bị bệnh.
"Những thứ này làm sao tẩy sạch?" Quan Kính Anh hỏi Chu Dĩnh Oanh.
"Dùng nước tẩy trang." Chu Dĩnh Oanh đã chuẩn bị sẵn: ‘‘Lau nhẹ nhé, đừng chà xát làm hỏng da."
Sau khi Quan Kính Anh đưa Cừu Văn và Cừu Băng Hà về nhà, anh trước tiên làm theo lời Chu Dĩnh Oanh, dùng nước tẩy trang đắp nhẹ lên mặt Cừu Văn một lúc, sau đó mới từ từ lau.
Lau đi làn da “Khỏe mạnh", để lộ làn da xanh xao bên trong.
Khi anh lau cho Cừu Văn, Cừu Văn rất hợp tác, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo nghiêng đầu thì nghiêng đầu.
Động tác của anh cũng rất nhẹ, nhẹ đến mức Cừu Băng Hà đứng bên cạnh tưởng rằng anh hoàn toàn không dùng sức.
"Miệng." Quan Kính Anh nói với Cừu Văn.
Cừu Văn há miệng, Quan Kính Anh nhẹ nhàng giúp Cừu Văn lau son môi: "Lần sau ông đeo khẩu trang ra ngoài là được rồi." Bản thân Cừu Văn cũng không thích bôi một lớp như vậy lên mặt.
"Thế này có đau không?" Quan Kính Anh thử lau hai lần trước.
"Anh không thể làm đau bố em đâu." Cừu Băng Hà nói chen vào: ‘‘Xe chạy trên mặt đất của các anh đâm vào bố em mà bố em cũng chẳng cảm thấy gì." Cừu Văn từng có tiền sử phá hoại xe chạy trên mặt đất để "trộm" vật tư.
Khi Cừu Văn hoàn toàn không hay biết, cuộc tấn công của hắn đã khiến xe chạy trên mặt đất nhanh chóng được nâng cấp trong thời gian ngắn. Cừu Văn không cảm thấy sự nâng cấp này, vì hành động "trộm cắp" của hắn không bị cản trở bởi việc nâng cấp xe chạy trên mặt đất.
Cừu Văn gật đầu: "Tôi đã hơn một trăm năm không cảm thấy đau đớn rồi."
"Nhưng anh lau thế này rất thoải mái, tôi thích thế này." Cừu Văn rất thích Quan Kính Anh nhẹ nhàng xoa mặt mình.
Lúc tắm trước đó, cách làm của Quan Kính Anh cũng rất nhẹ nhàng.
"Vậy thì tốt." Sức của Quan Kính Anh hơi lớn hơn một chút, anh lau hai cái lại quan sát phản ứng của Cừu Văn.
Mắt Cừu Văn đã nhắm lại, trông rất hưởng thụ.
"Ông Cừu, ông có muốn rửa mặt không?" Quan Kính Anh hỏi.
Cừu Văn không trả lời.
"Bố?" Cừu Băng Hà đứng bên cạnh cũng gọi một tiếng.
Cừu Văn vẫn không phản ứng, hắn ngồi trên ghế sofa, Quan Kính Anh một tay giữ cằm anh, còn Cừu Văn trông như đã ngủ.
Nhưng xác sống không ngủ.
"Bố!!" Cừu Băng Hà sốt ruột, cô lao đến trước mặt Cừu Văn, đưa tay nắm lấy tay áo của Cừu Văn lắc mạnh.
"Ừm? Sao thế!" Cừu Văn lúc này mới có phản ứng, cơ thể hắn khẽ run lên, mắt chớp liên tục, dường như vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại.
"Ông Cừu..." Quan Kính Anh nhìn phản ứng của Cừu Văn chỉ thấy không thể tin được: ‘‘Vừa nãy ông ngủ rồi sao?"
Cừu Văn "À" một tiếng, sau đó hắn ngáp một cái.
Cừu Văn không biết mình bị làm sao, hắn chỉ cảm thấy mình vừa nãy dường như đã chìm đắm trong một thế giới khác trong chốc lát: "Chú vừa thấy rất nhiều khỉ biến dị xếp hàng nhảy vào miệng chú, miệng chú rõ ràng không lớn đến thế, nhưng chú đã ăn hết chúng."
"Vừa nãy ông đã bắt đầu mơ rồi sao?" Xác sống không cần ngủ, rốt cuộc Cừu Văn bị làm sao vậy?
Cừu Văn còn đặt cằm lên tay Quan Kính Anh: "Không biết... con có thể lau mặt chú nữa không?" Thật thoải mái.
Nếu lúc này Trình Đông Khiết ở đây, hẳn có thể phán đoán được tình trạng của Cừu Văn đang tương ứng với giai đoạn tiến hóa trong nguyên tác, hắn bắt đầu chuyển hóa thành một sinh vật hoàn toàn mới, khác biệt hoàn toàn với con người, vô cùng mạnh mẽ.
Cừu Văn trong nguyên tác có mối quan hệ không tốt với con người, còn nữ chính đã lợi dụng giai đoạn biến đổi của Cừu Văn để tìm cách thoát khỏi người bố nuôi này.
Quan Kính Anh nghe lời xoa xoa má Cừu Văn, còn Cừu Văn dần mơ màng, mắt lại nhắm lại.
"Bố em thật sự đang ngủ sao?" Cừu Băng Hà vô thức hạ thấp giọng.
"Hình như là vậy." Quan Kính Anh ôm đầu Cừu Văn, nhất thời không biết phải làm sao.
Cừu Văn cảm thấy mình lại đến một nơi kỳ lạ, lần này không có khỉ biến dị tranh nhau nhảy vào miệng hắn. Cừu Văn cảm thấy mình đang ngồi trong một căn phòng nhỏ, mà trong căn phòng nhỏ này còn có rất rất nhiều người.
Khi Cừu Văn còn chưa kịp phản ứng, vai hắn bị người khác vỗ một cái.
"Đàn anh! Nghĩ gì thế!" Một người đàn ông ôm vai hắn: ‘‘Vẫn không chịu thư giãn sao?"
Cừu Văn nhìn người đàn ông đó.
Bọn họ vây quanh một cái bàn tròn, những người trên bàn tròn ai nấy đều rất phấn khích.
"Tối đa năm năm! Tối đa năm năm chúng ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi đồng hồ đếm ngược cái chết!" Một người cầm ly rượu, giọng điệu vô cùng kích động: ‘‘Chúng ta sẽ thắng!"
Cừu Văn cảm thấy mình cũng rất phấn khích, hắn không tìm thấy lý do cho sự phấn khích này, nhưng cơ thể anh đã bắt đầu đứng dậy cụng ly với mọi người.
Sự phấn khích trong lòng hắn gần như muốn trào ra, những người khác trong căn phòng này cũng rất vui vẻ, bọn họ cùng nhau mơ về tương lai, giọng nói cao vυ"t, cuối cùng bọn họ uống rượu quá chén, không biết ai là người bắt đầu hát, nhóm người này bắt đầu nâng ly hát vang. Giọng hát cao vυ"t, không tìm thấy giai điệu, chỉ có cảm xúc dâng trào.
Trong bàn này có người già tóc bạc phơ, cũng có người trẻ... không, không đúng, cũng không trẻ đến thế, bọn họ trông đều khoảng bốn mươi tuổi.
Cừu Văn nghe thấy mình cũng đang hát theo, hát được một lúc có người nước mắt lưng tròng.
"Chiến thắng là của chúng ta!"
"Mặt của chúng ta sau này đều phải được in vào sách giáo khoa."
"Vậy Cừu Văn sẽ được yêu thích đến mức nào? Tôi không muốn in cùng anh ta đâu."
"Anh ngốc à, không in ảnh hiện tại của anh ta chứ. Đợi anh ta già rồi chụp cho anh ta một tấm. Một trăm năm sau bọn họ nhìn chúng ta, ôi! Chàng trai trẻ trung xinh đẹp, rồi nhìn Cừu Văn, ố! Lão già họm hẹm!"
Mọi người trong phòng đều cười, Cừu Văn cảm thấy tiếng cười này càng ngày càng xa, càng ngày càng không rõ ràng.
Hắn lại mở mắt ra.
"Ông Cừu?" Quan Kính Anh vẫn giữ nguyên động tác ban đầu: ‘‘Ông có ổn không?"
Cừu Văn chớp chớp mắt, hắn ngẩng đầu lên.
Quan Kính Anh nhìn vẻ ngơ ngác của Cừu Văn có chút lo lắng: "Ông có thấy chỗ nào khó chịu không?"
Cừu Văn lắc đầu, sau đó hắn lại hỏi: "Vô cớ nhìn thấy những điều không thể xảy ra trong thực tế có phải là mơ không?"
"Đúng vậy... Ông mơ rồi sao?" Quan Kính Anh vẫn có chút không yên tâm.
Cừu Băng Hà chen đến bên cạnh Cừu Văn, Cừu Văn xoa đầu Cừu Băng Hà: "Chú không khó chịu, chú chỉ mơ một giấc mơ đẹp." Hắn kể lại đại khái nội dung giấc mơ cho Quan Kính Anh nghe.
"Đây là chuyện của hơn một trăm năm trước rồi." Cừu Văn biết mình mơ thấy có lẽ là những mảnh ký ức khi mình còn sống, nhưng Cừu Văn cũng có linh cảm, mình sẽ không kế thừa ký ức khi còn sống, chỉ có một số thứ rất quan trọng, rời rạc được lưu lại.
"Tất cả những người trên bàn ăn đó đều đã chết rồi." Cừu Văn vẫn nhớ một vài người khá quen mặt, những người đó đã nuôi dưỡng hắn.
Những người đó đều đã chết, còn hắn sẽ không già đi nữa.
"Ông Cừu?" Quan Kính Anh hoàn hồn sau cú sốc: ‘‘Ông đang buồn sao?"
"Buồn? Chú không buồn." Cừu Văn rất rõ ràng những người đó đều đã chết, hắn cũng rất rõ ràng đó là chuyện của hơn một trăm năm trước: ‘‘Tôi mơ thấy bọn họ chẳng phải là chuyện tốt sao?" Cừu Văn là người duy nhất trên thế giới này có thể mơ thấy bọn họ.
Đáng lẽ ra phải quên sạch sành sanh, nhưng cuối cùng hắn vẫn mơ một giấc mơ liên quan: "Đây hẳn là một bất ngờ."
Quan Kính Anh biết Cừu Văn sẽ không giả vờ mạnh mẽ, anh xác nhận Cừu Văn bản thân không có vấn đề gì sau đó liền bảo Cừu Văn giữ bí mật này.
"Ông không thuộc về loài người, mảnh ký ức rời rạc này sẽ mang lại rắc rối cho ông." Ai biết có ai đó sẽ cố gắng đánh đồng Cừu Văn hiện tại với người của hơn một trăm năm trước không?
Quan Kính Anh luôn giữ quan điểm của mình, anh cho rằng trong thời đại này không có ai thực sự hiểu Cừu Văn. Giống như Cừu Văn tự nói, những người quen hắn đều đã chết rồi.
Đối với con người hiện tại, Cừu Văn bao gồm cả bạn bè của Cừu Văn chỉ là những cái tên trong sách giáo khoa, mọi người chỉ hiểu sơ qua về cuộc đời của những tiền bối này, sau đó tự mình lãng mạn hóa họ theo ý nghĩ hoặc mong muốn của riêng mình.
"Được." Cừu Văn cũng không có ham muốn chia sẻ mãnh liệt đến thế.
Quan Kính Anh lại kiên nhẫn phân tích lợi hại cho Cừu Văn, bảo Cừu Văn giữ bí mật tuyệt đối về giấc mơ này.
Nhưng sau khi Cừu Văn nghe phân tích của Quan Kính Anh lại tò mò một chuyện khác: "Con luôn lý trí như vậy sao?" Quan Kính Anh nói rất có lý, nhưng bản thân Quan Kính Anh cũng là người trong căn cứ, anh chưa bao giờ thần thánh hóa cái gọi là anh hùng trong thế giới loài người?
"Không, tôi không lý trí đến thế." Quan Kính Anh thành thật lắc đầu: ‘‘Sự thần thánh hóa của tôi đối với Cừu Văn còn quá đáng hơn." Hai chữ Cừu Văn đối với anh là một loại tín ngưỡng.
"Tôi chỉ rất rõ ràng Cừu Văn mà tôi khao khát là một bản thân hoàn hảo được hư cấu." Quan Kính Anh nhìn vào mắt Cừu Văn: ‘‘Chữ "Anh*" trong Quan Kính Anh, chính là Cừu Văn đó."(*anh: anh hùng)
Cừu Văn là thần tượng của bố mẹ anh, khi anh còn chưa biết đi, mẹ anh sẽ ôm anh kể cho anh nghe những câu chuyện về các anh hùng loài người, đặc biệt là Cừu Văn.
Không biết từ khi nào, cách khuyến khích bản thân của Quan Kính Anh khi còn nhỏ đã trở thành "phải giống như Cừu Văn."
Bố mẹ anh rất bận, thỉnh thoảng khi cô đơn Quan Kính Anh sẽ tưởng tượng Cừu Văn ở bên cạnh mình. Quan Kính Anh sẽ cầm mô hình máy bay của mình chạy khắp nhà, người bạn tưởng tượng "Cừu Văn" của anh hẳn phải ngồi cùng anh trên máy bay.
Đây là lần nữa loài người chinh phục bầu trời! Quan Kính Anh là cơ trưởng, anh cũng là anh hùng.
Cừu Văn là cơ phó, sẽ vỗ tay tán thưởng anh sau khi anh thành công.
Trong thế giới tưởng tượng, anh đến thời đại của Cừu Văn, ba đấm hai đá giải quyết tên xấu xa muốn ám sát Cừu Văn, sau đó Cừu Văn sẽ khen anh, nói anh cũng là một anh hùng, sẽ xoa đầu anh nói: "Con thật là một đứa trẻ ngoan."
Sau này bố mẹ qua đời, chỉ còn lại anh một mình.
Anh nghĩ mình nên giống như Cừu Văn, anh nên kiên trì đi tiếp.
Một lần làm nhiệm vụ, anh gặp một con xác sống, một con xác sống kỳ lạ được căn cứ công nhận. Căn cứ đã chuẩn bị riêng một cái hộp đựng tài nguyên cho con xác sống đó, đặt cái hộp xuống thì con xác sống đó sẽ rời đi.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy vua xác sống 034.
Số 034 không đi, số 034 nhìn anh rất lâu rất lâu.
Đó cũng là lần đầu tiên Quan Kính Anh nhìn thấy Cừu Văn, chỉ là anh không biết.
Anh cũng không biết, những ảo tưởng ngây thơ thời niên thiếu của anh, lại có một phần nào đó thực sự trở thành hiện thực.
"Đứa trẻ ngoan, con mệt quá rồi." Cừu Văn xoa đầu Quan Kính Anh nói.
Quan Kính Anh còn bị làn da khỏe mạnh của Cừu Văn làm cho giật mình.
Có lẽ vì khi anh quen Cừu Văn thì Cừu Văn là một xác sống, nên anh cho rằng Cừu Văn phải trắng bệch như người chết, lúc này Cừu Văn với sắc mặt hồng hào lại trông như bị bệnh.
"Những thứ này làm sao tẩy sạch?" Quan Kính Anh hỏi Chu Dĩnh Oanh.
"Dùng nước tẩy trang." Chu Dĩnh Oanh đã chuẩn bị sẵn: ‘‘Lau nhẹ nhé, đừng chà xát làm hỏng da."
Sau khi Quan Kính Anh đưa Cừu Văn và Cừu Băng Hà về nhà, anh trước tiên làm theo lời Chu Dĩnh Oanh, dùng nước tẩy trang đắp nhẹ lên mặt Cừu Văn một lúc, sau đó mới từ từ lau.
Lau đi làn da “Khỏe mạnh", để lộ làn da xanh xao bên trong.
Động tác của anh cũng rất nhẹ, nhẹ đến mức Cừu Băng Hà đứng bên cạnh tưởng rằng anh hoàn toàn không dùng sức.
"Miệng." Quan Kính Anh nói với Cừu Văn.
Cừu Văn há miệng, Quan Kính Anh nhẹ nhàng giúp Cừu Văn lau son môi: "Lần sau ông đeo khẩu trang ra ngoài là được rồi." Bản thân Cừu Văn cũng không thích bôi một lớp như vậy lên mặt.
"Thế này có đau không?" Quan Kính Anh thử lau hai lần trước.
"Anh không thể làm đau bố em đâu." Cừu Băng Hà nói chen vào: ‘‘Xe chạy trên mặt đất của các anh đâm vào bố em mà bố em cũng chẳng cảm thấy gì." Cừu Văn từng có tiền sử phá hoại xe chạy trên mặt đất để "trộm" vật tư.
Khi Cừu Văn hoàn toàn không hay biết, cuộc tấn công của hắn đã khiến xe chạy trên mặt đất nhanh chóng được nâng cấp trong thời gian ngắn. Cừu Văn không cảm thấy sự nâng cấp này, vì hành động "trộm cắp" của hắn không bị cản trở bởi việc nâng cấp xe chạy trên mặt đất.
"Nhưng anh lau thế này rất thoải mái, tôi thích thế này." Cừu Văn rất thích Quan Kính Anh nhẹ nhàng xoa mặt mình.
Lúc tắm trước đó, cách làm của Quan Kính Anh cũng rất nhẹ nhàng.
"Vậy thì tốt." Sức của Quan Kính Anh hơi lớn hơn một chút, anh lau hai cái lại quan sát phản ứng của Cừu Văn.
Mắt Cừu Văn đã nhắm lại, trông rất hưởng thụ.
"Ông Cừu, ông có muốn rửa mặt không?" Quan Kính Anh hỏi.
Cừu Văn không trả lời.
"Bố?" Cừu Băng Hà đứng bên cạnh cũng gọi một tiếng.
Cừu Văn vẫn không phản ứng, hắn ngồi trên ghế sofa, Quan Kính Anh một tay giữ cằm anh, còn Cừu Văn trông như đã ngủ.
Nhưng xác sống không ngủ.
"Bố!!" Cừu Băng Hà sốt ruột, cô lao đến trước mặt Cừu Văn, đưa tay nắm lấy tay áo của Cừu Văn lắc mạnh.
"Ông Cừu..." Quan Kính Anh nhìn phản ứng của Cừu Văn chỉ thấy không thể tin được: ‘‘Vừa nãy ông ngủ rồi sao?"
Cừu Văn "À" một tiếng, sau đó hắn ngáp một cái.
Cừu Văn không biết mình bị làm sao, hắn chỉ cảm thấy mình vừa nãy dường như đã chìm đắm trong một thế giới khác trong chốc lát: "Chú vừa thấy rất nhiều khỉ biến dị xếp hàng nhảy vào miệng chú, miệng chú rõ ràng không lớn đến thế, nhưng chú đã ăn hết chúng."
"Vừa nãy ông đã bắt đầu mơ rồi sao?" Xác sống không cần ngủ, rốt cuộc Cừu Văn bị làm sao vậy?
Cừu Văn còn đặt cằm lên tay Quan Kính Anh: "Không biết... con có thể lau mặt chú nữa không?" Thật thoải mái.
Nếu lúc này Trình Đông Khiết ở đây, hẳn có thể phán đoán được tình trạng của Cừu Văn đang tương ứng với giai đoạn tiến hóa trong nguyên tác, hắn bắt đầu chuyển hóa thành một sinh vật hoàn toàn mới, khác biệt hoàn toàn với con người, vô cùng mạnh mẽ.
Cừu Văn trong nguyên tác có mối quan hệ không tốt với con người, còn nữ chính đã lợi dụng giai đoạn biến đổi của Cừu Văn để tìm cách thoát khỏi người bố nuôi này.
Quan Kính Anh nghe lời xoa xoa má Cừu Văn, còn Cừu Văn dần mơ màng, mắt lại nhắm lại.
"Bố em thật sự đang ngủ sao?" Cừu Băng Hà vô thức hạ thấp giọng.
"Hình như là vậy." Quan Kính Anh ôm đầu Cừu Văn, nhất thời không biết phải làm sao.
Cừu Văn cảm thấy mình lại đến một nơi kỳ lạ, lần này không có khỉ biến dị tranh nhau nhảy vào miệng hắn. Cừu Văn cảm thấy mình đang ngồi trong một căn phòng nhỏ, mà trong căn phòng nhỏ này còn có rất rất nhiều người.
Khi Cừu Văn còn chưa kịp phản ứng, vai hắn bị người khác vỗ một cái.
"Đàn anh! Nghĩ gì thế!" Một người đàn ông ôm vai hắn: ‘‘Vẫn không chịu thư giãn sao?"
Cừu Văn nhìn người đàn ông đó.
Bọn họ vây quanh một cái bàn tròn, những người trên bàn tròn ai nấy đều rất phấn khích.
"Tối đa năm năm! Tối đa năm năm chúng ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi đồng hồ đếm ngược cái chết!" Một người cầm ly rượu, giọng điệu vô cùng kích động: ‘‘Chúng ta sẽ thắng!"
Cừu Văn cảm thấy mình cũng rất phấn khích, hắn không tìm thấy lý do cho sự phấn khích này, nhưng cơ thể anh đã bắt đầu đứng dậy cụng ly với mọi người.
Sự phấn khích trong lòng hắn gần như muốn trào ra, những người khác trong căn phòng này cũng rất vui vẻ, bọn họ cùng nhau mơ về tương lai, giọng nói cao vυ"t, cuối cùng bọn họ uống rượu quá chén, không biết ai là người bắt đầu hát, nhóm người này bắt đầu nâng ly hát vang. Giọng hát cao vυ"t, không tìm thấy giai điệu, chỉ có cảm xúc dâng trào.
Trong bàn này có người già tóc bạc phơ, cũng có người trẻ... không, không đúng, cũng không trẻ đến thế, bọn họ trông đều khoảng bốn mươi tuổi.
Cừu Văn nghe thấy mình cũng đang hát theo, hát được một lúc có người nước mắt lưng tròng.
"Chiến thắng là của chúng ta!"
"Mặt của chúng ta sau này đều phải được in vào sách giáo khoa."
"Vậy Cừu Văn sẽ được yêu thích đến mức nào? Tôi không muốn in cùng anh ta đâu."
"Anh ngốc à, không in ảnh hiện tại của anh ta chứ. Đợi anh ta già rồi chụp cho anh ta một tấm. Một trăm năm sau bọn họ nhìn chúng ta, ôi! Chàng trai trẻ trung xinh đẹp, rồi nhìn Cừu Văn, ố! Lão già họm hẹm!"
Mọi người trong phòng đều cười, Cừu Văn cảm thấy tiếng cười này càng ngày càng xa, càng ngày càng không rõ ràng.
Hắn lại mở mắt ra.
"Ông Cừu?" Quan Kính Anh vẫn giữ nguyên động tác ban đầu: ‘‘Ông có ổn không?"
Cừu Văn chớp chớp mắt, hắn ngẩng đầu lên.
Quan Kính Anh nhìn vẻ ngơ ngác của Cừu Văn có chút lo lắng: "Ông có thấy chỗ nào khó chịu không?"
Cừu Văn lắc đầu, sau đó hắn lại hỏi: "Vô cớ nhìn thấy những điều không thể xảy ra trong thực tế có phải là mơ không?"
"Đúng vậy... Ông mơ rồi sao?" Quan Kính Anh vẫn có chút không yên tâm.
Cừu Băng Hà chen đến bên cạnh Cừu Văn, Cừu Văn xoa đầu Cừu Băng Hà: "Chú không khó chịu, chú chỉ mơ một giấc mơ đẹp." Hắn kể lại đại khái nội dung giấc mơ cho Quan Kính Anh nghe.
"Đây là chuyện của hơn một trăm năm trước rồi." Cừu Văn biết mình mơ thấy có lẽ là những mảnh ký ức khi mình còn sống, nhưng Cừu Văn cũng có linh cảm, mình sẽ không kế thừa ký ức khi còn sống, chỉ có một số thứ rất quan trọng, rời rạc được lưu lại.
"Tất cả những người trên bàn ăn đó đều đã chết rồi." Cừu Văn vẫn nhớ một vài người khá quen mặt, những người đó đã nuôi dưỡng hắn.
Những người đó đều đã chết, còn hắn sẽ không già đi nữa.
"Ông Cừu?" Quan Kính Anh hoàn hồn sau cú sốc: ‘‘Ông đang buồn sao?"
"Buồn? Chú không buồn." Cừu Văn rất rõ ràng những người đó đều đã chết, hắn cũng rất rõ ràng đó là chuyện của hơn một trăm năm trước: ‘‘Tôi mơ thấy bọn họ chẳng phải là chuyện tốt sao?" Cừu Văn là người duy nhất trên thế giới này có thể mơ thấy bọn họ.
Đáng lẽ ra phải quên sạch sành sanh, nhưng cuối cùng hắn vẫn mơ một giấc mơ liên quan: "Đây hẳn là một bất ngờ."
Quan Kính Anh biết Cừu Văn sẽ không giả vờ mạnh mẽ, anh xác nhận Cừu Văn bản thân không có vấn đề gì sau đó liền bảo Cừu Văn giữ bí mật này.
"Ông không thuộc về loài người, mảnh ký ức rời rạc này sẽ mang lại rắc rối cho ông." Ai biết có ai đó sẽ cố gắng đánh đồng Cừu Văn hiện tại với người của hơn một trăm năm trước không?
Quan Kính Anh luôn giữ quan điểm của mình, anh cho rằng trong thời đại này không có ai thực sự hiểu Cừu Văn. Giống như Cừu Văn tự nói, những người quen hắn đều đã chết rồi.
Đối với con người hiện tại, Cừu Văn bao gồm cả bạn bè của Cừu Văn chỉ là những cái tên trong sách giáo khoa, mọi người chỉ hiểu sơ qua về cuộc đời của những tiền bối này, sau đó tự mình lãng mạn hóa họ theo ý nghĩ hoặc mong muốn của riêng mình.
"Được." Cừu Văn cũng không có ham muốn chia sẻ mãnh liệt đến thế.
Quan Kính Anh lại kiên nhẫn phân tích lợi hại cho Cừu Văn, bảo Cừu Văn giữ bí mật tuyệt đối về giấc mơ này.
Nhưng sau khi Cừu Văn nghe phân tích của Quan Kính Anh lại tò mò một chuyện khác: "Con luôn lý trí như vậy sao?" Quan Kính Anh nói rất có lý, nhưng bản thân Quan Kính Anh cũng là người trong căn cứ, anh chưa bao giờ thần thánh hóa cái gọi là anh hùng trong thế giới loài người?
"Không, tôi không lý trí đến thế." Quan Kính Anh thành thật lắc đầu: ‘‘Sự thần thánh hóa của tôi đối với Cừu Văn còn quá đáng hơn." Hai chữ Cừu Văn đối với anh là một loại tín ngưỡng.
"Tôi chỉ rất rõ ràng Cừu Văn mà tôi khao khát là một bản thân hoàn hảo được hư cấu." Quan Kính Anh nhìn vào mắt Cừu Văn: ‘‘Chữ "Anh*" trong Quan Kính Anh, chính là Cừu Văn đó."(*anh: anh hùng)
Cừu Văn là thần tượng của bố mẹ anh, khi anh còn chưa biết đi, mẹ anh sẽ ôm anh kể cho anh nghe những câu chuyện về các anh hùng loài người, đặc biệt là Cừu Văn.
Không biết từ khi nào, cách khuyến khích bản thân của Quan Kính Anh khi còn nhỏ đã trở thành "phải giống như Cừu Văn."
Bố mẹ anh rất bận, thỉnh thoảng khi cô đơn Quan Kính Anh sẽ tưởng tượng Cừu Văn ở bên cạnh mình. Quan Kính Anh sẽ cầm mô hình máy bay của mình chạy khắp nhà, người bạn tưởng tượng "Cừu Văn" của anh hẳn phải ngồi cùng anh trên máy bay.
Đây là lần nữa loài người chinh phục bầu trời! Quan Kính Anh là cơ trưởng, anh cũng là anh hùng.
Cừu Văn là cơ phó, sẽ vỗ tay tán thưởng anh sau khi anh thành công.
Trong thế giới tưởng tượng, anh đến thời đại của Cừu Văn, ba đấm hai đá giải quyết tên xấu xa muốn ám sát Cừu Văn, sau đó Cừu Văn sẽ khen anh, nói anh cũng là một anh hùng, sẽ xoa đầu anh nói: "Con thật là một đứa trẻ ngoan."
Sau này bố mẹ qua đời, chỉ còn lại anh một mình.
Anh nghĩ mình nên giống như Cừu Văn, anh nên kiên trì đi tiếp.
Một lần làm nhiệm vụ, anh gặp một con xác sống, một con xác sống kỳ lạ được căn cứ công nhận. Căn cứ đã chuẩn bị riêng một cái hộp đựng tài nguyên cho con xác sống đó, đặt cái hộp xuống thì con xác sống đó sẽ rời đi.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy vua xác sống 034.
Số 034 không đi, số 034 nhìn anh rất lâu rất lâu.
Đó cũng là lần đầu tiên Quan Kính Anh nhìn thấy Cừu Văn, chỉ là anh không biết.
Anh cũng không biết, những ảo tưởng ngây thơ thời niên thiếu của anh, lại có một phần nào đó thực sự trở thành hiện thực.
"Đứa trẻ ngoan, con mệt quá rồi." Cừu Văn xoa đầu Quan Kính Anh nói.
10
0
2 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
