0 chữ
Chương 29
Chương 29: Tâm tính của anh Quan
Thông thường, việc tiếp đón ở căn cứ sẽ không quá tùy tiện, nhưng Vân Trình Quan và những người khác đã cân nhắc đến sự đặc biệt của Cừu Văn với tư cách là một xác sống. Sau khi thảo luận, bọn họ cảm thấy rằng cách tiếp đón nghiêm túc trang trọng có thể khiến xác sống sợ hãi, chẳng thà cứ trò chuyện, hỏi han chuyện nhà, mọi người đều thoải mái hơn.
Bây giờ xem ra sự thoải mái này dường như đã gây ra tác dụng ngược.
Cừu Văn và Cừu Băng Hà bám sát Quan Kính Anh, Quan Kính Anh đi đâu họ đi theo đó, Quan Kính Anh dừng lại bọn họ cũng dừng lại.
"Các ông định sắp xếp chỗ ở cho Cừu Văn ở đâu?" Quan Kính Anh cảm thấy thái dương đau nhói, lúc này chắc chắn không thích hợp để ngồi xuống thảo luận vấn đề.
"Tôi sẽ cho người đưa các anh đi." Vân Trình Quan có chút thất vọng, ông còn muốn giao lưu với Cừu Văn nhiều hơn.
Thân phận của Cừu Văn là một chuyện, Vân Trình Quan với tư cách là một học giả nghiên cứu sinh vật biến dị, khó khăn lắm mới có cơ hội giao tiếp trực diện với xác sống, cứ thế mà lãng phí.
Một người phụ trách dẫn nhóm Quan Kính Anh đi ra ngoài.
Trong bãi đỗ xe đường bộ có một thang máy, sau khi Cừu Văn và Cừu Băng Hà vào thang máy liền chen chúc sát hơn với Quan Kính Anh, đây là thói quen của bọn họ, một khi hbọn ọ cảm thấy không an toàn sẽ chen chúc vào nhau.
Nghe nói thang máy ngày xưa khi khởi động sẽ có cảm giác mất trọng lực, nhưng bây giờ căn cứ không còn gặp phải vấn đề này nữa.
"Căn cứ này là một trong những căn cứ trọng điểm của Hoa Trung*, là nơi trú ẩn được xây dựng khẩn cấp vào năm xảy ra đại thảm họa." Người phụ trách nhấn nút xuống trên màn hình ảo bên phải thang máy, sau đó anh ta nhấn thêm vài lần, cửa thang máy dần trở nên trong suốt: "Năm 2193, con người đã tích hợp một phần tài nguyên và đưa vào căn cứ ngầm, nơi đây vẫn còn giữ lại những tia lửa cuối cùng của sự sống nguyên thủy."
*Hoa Trung (bao gồm vùng Hồ Bắc, Hồ Nam ở trung du Trường Giang, Trung Quốc)
Bên ngoài cửa thang máy trong suốt là bức tường hợp kim.
"Chúng ta sắp ra khỏi giếng thang máy này rồi." Người phụ trách nói.
Sau khi anh ta nói xong, Cừu Văn chỉ cảm thấy mắt mình sáng bừng.
Một mái vòm hình cung khổng lồ xuất hiện trước mặt anh, dưới mái vòm là vô số hành lang hình tròn, có con người đi lại trên hành lang, những người đó hầu hết mặc đồng phục màu xám đậm, đội mũ rộng vành, huy hiệu trên đỉnh mũ Cừu Văn đã nhìn thấy trên bộ đồ áp suất của Quan Kính Anh và những người khác.
"Họ là quân nhân?" Cừu Văn chỉ vào những người mặc đồng phục, hỏi Quan Kính Anh.
"Ông biết quân nhân sao?" Quan Kính Anh có chút bất ngờ.
Cừu Văn gật đầu: "Tôi đã xem một bộ phim tình cảm, nam chính trong đó là một thiếu tá."
Quan Kính Anh: "..." Biết ngay Cừu Văn không tiếp xúc được thứ gì nghiêm túc mà.
"Người yêu của anh ta là một điệp viên ngầm." Cừu Văn khẽ thở dài: ‘‘Họ thật đáng thương."
Quan Kính Anh: "...Bây giờ chúng ta không còn quân đội như trong phim nữa."
"Ngày xưa khi con người chưa đối mặt với khủng hoảng tập thể, quân đội là một nhóm người dùng để đàn áp hoặc phòng ngừa một nhóm người khác." Quan Kính Anh giải thích: ‘‘Còn bây giờ mục đích tồn tại của họ chủ yếu là chống lại các chủng tộc biến dị bên ngoài với vận chuyển vật tư quan trọng."
"Ừm?" Cừu Băng Hà phản ứng lại: ‘‘Vậy không phải là các anh sao?"
Người phụ trách quay đầu lại mỉm cười với mấy người: "Quân hàm của tiểu đội trưởng Quan Kính Anh là thiếu tá đó, tiếc là anh là người theo chủ nghĩa khổ hạnh, lại không có người yêu là điệp viên ngầm."
"Wow!!" Cừu Văn và Cừu Băng Hà lập tức mở to mắt.
Hai người họ thực ra hoàn toàn không có khái niệm về quân hàm, chỉ biết rằng thiếu tá trong bộ phim đó cũng giống như tổng tài trong các bộ phim truyền hình khác, có một đám thuộc hạ nghe lời anh ta, trông rất oai phong bá đạo.
"Con cũng có loại quần áo đó sao?" Cừu Văn có chút kích động: ‘‘Con chưa từng mặc nó!"
"Ở ngoài tôi thường mặc đồ áp suất." Quan Kính Anh có chút bất lực.
"Ở đây thì sao?" Cừu Băng Hà tiếp tục hỏi.
Quan Kính Anh: "...Ở căn cứ anh mặc đồng phục." Chủ yếu là anh cũng không mua quần áo khác.
Cừu Băng Hà và Cừu Văn reo hò, sau đó hai người họ đập tay.
Họ đã gặp được "Nam chính" sống rồi.
Quan Kính Anh cảm thấy mình lại bị sờ soạng.
Quan Kính Anh: ...
Thôi vậy, cứ để họ đi.
"Đây là bộ phận ngoại giao, chúng ta sẽ đến phòng thí nghiệm trung tâm." Người phụ trách nói với Cừu Văn: ‘‘Chúng ta sẽ đổi sang một loại xe nhỏ gọn hơn."
"Nhỏ gọn? Nhỏ hơn nhiều so với xe đường bộ sao?" Cừu Văn không có khái niệm gì.
Sau đó hắn lại nhìn thấy "xe đẩy trẻ em" chỉ có trên TV.
Đúng vậy, sau khi nhìn thấy những chiếc xe chưa cao bằng người trên TV, mấy con xác sống cảm thấy loại xe này đặc biệt đáng yêu, trông giống như phiên bản con non của xe đường bộ, nên bọn họ thường gọi thứ này là xe đẩy trẻ em.
Người lái xe là Quan Kính Anh, anh lái một lúc thì cảm thấy không ổn, sau đó anh nhìn thấy Cừu Văn và Cừu Băng Hà thò đầu ra ngoài cửa sổ để cảm nhận gió trong gương chiếu hậu.
"Băng Hà! Đầu con sẽ bị thương đó!" Quan Kính Anh vội vàng nói: ‘‘Ông Cừu, ông có thể sẽ làm hỏng các tiện ích công cộng ven đường đấy."
Đây là nội bộ chính thức, một số bộ phận quan trọng đều được đặt ở đây, thuận tiện cho việc bảo vệ, tiết kiệm tài nguyên.
Mà trên con đường này không có quá nhiều xe cộ, dù sao mọi người đi làm cũng không ở cùng một nơi, hàng ngày cũng không có quá nhiều nhu cầu giao tiếp.
Cũng may là không có quá nhiều xe, nếu không Quan Kính Anh lo lắng đầu Cừu Văn sẽ bị xe khác đập hỏng.
Phải biết rằng tóc của Cừu Văn dùng kéo cắt còn có thể bắn ra tia lửa.
"Ở đây đẹp quá!" Cừu Văn nói: ‘‘Những ngôi nhà đó không giống trên TV, nhưng vẫn rất đẹp!"
"Bên trong căn cứ chính thức có một phần cơ sở giải trí, ông chắc chắn sẽ rất thích." Quan Kính Anh bị sự vui mừng thuần khiết trong giọng điệu của Cừu Văn làm cảm động: ‘‘Người trong căn cứ cũng rất sẵn lòng đưa ông đi tham quan."
Cừu Văn hỏi anh: "Nhà con ở đây sao?"
"Nhà tôi ở bên ngoài căn cứ, sát căn cứ, nhưng không ở bên trong." Quan Kính Anh giải thích.
Cừu Văn "Ừm" một tiếng: "Vậy chú không thể ra khỏi căn cứ... Tối chú sẽ không tìm thấy các con sao?" Cừu Băng Hà ở cùng với Quan Kính Anh.
Quan Kính Anh nghe vậy có chút ngẩn người, còn Cừu Văn đã nhanh chóng chấp nhận hiện thực: "Con phải hòa thuận với Băng Hà nhé." Hắn vốn dĩ đến để bầu bạn với Băng Hà, hắn sợ Cừu Băng Hà một mình đến nơi mới sẽ không thích nghi được.
Có điều, Cừu Băng Hà dễ bổ não quá nhiều: "Bố sẽ không một mình lén lút khóc chứ?"
"Xác sống không có nước mắt." Cừu Văn lắc đầu.
"Nhưng chú dì cũng đã khóc thét rồi." Xác sống đúng là không khóc, nhưng khi khó chịu bọn họ sẽ gào thét. Không khóc không có nghĩa là xác sống là bất khả chiến bại.
"Bố ở một mình cả đêm không sao chứ?" Cừu Băng Hà vẫn không yên tâm.
Cừu Văn không nghĩ ở một mình có vấn đề gì, hắn trước đây vẫn sống như vậy.
Cừu Băng Hà tiếp tục nói: "Nhưng đây là môi trường xa lạ, chú dì đều không có ở đây, tối bố lại không cần ngủ, một mình bố làm sao mà sống được."
Cừu Văn đột nhiên cảm thấy mình thật sự có chút đáng thương.
Cừu Băng Hà cảm thấy bố mình rất đáng thương: "Trước đây sau khi con ngủ bố nhớ con còn có thể đến thăm con, bây giờ bố không nhìn thấy con nữa huhu."
Cừu Văn run rẩy ôm lấy cánh tay mình.
"Nếu bố muốn nói chuyện thì nói với ai đây." Cừu Băng Hà hỏi: ‘‘Hơn nữa con lo buổi tối bố sợ ma." Bố cô bé chắc chắn sẽ lén lút khóc.
Cừu Văn đã quên mất chuyện ma quỷ, nhưng bây giờ Cừu Băng Hà đã giúp hắn nhớ lại.
Quan Kính Anh nhìn biểu cảm của Cừu Văn trong gương chiếu hậu từ lúc đầu bình tĩnh đến sau đó mơ hồ rồi dần dần hoảng sợ.
Tuy nhiên, Cừu Văn vẫn nói để Cừu Băng Hà yên tâm, một mình hán không sao cả, trước đây hắn vẫn sống một mình như vậy.
Nếu khi hắn nói chuyện mà ánh mắt không lảng tránh, có lẽ độ tin cậy sẽ cao hơn một chút.
Chỗ ở mà chính quyền sắp xếp cho Cừu Văn cũng là một căn hộ tiêu chuẩn một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp, một vệ sinh, nội thất căn nhà rất đẹp, nhìn là biết đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Khắp nơi đều là những món đồ nhỏ lạ mắt và đồ trang trí đẹp đẽ, Cừu Văn sờ chỗ này nhìn chỗ kia. Có thể thấy hắn rất thích, nhưng trong niềm vui của hắn luôn ẩn chứa một hai phần buồn bã.
Cừu Băng Hà nghĩ vậy, Quan Kính Anh cũng nghĩ vậy.
"Oa! Cái gì đây!" Cừu Văn chú ý đến một quả bầu khổng lồ.
"Đây là đồ chạm khắc gỗ giả." Quan Kính Anh luôn cảm thấy nụ cười của Cừu Văn có một hai phần gượng gạo, có lẽ niềm vui hiện tại của Cừu Văn chỉ là làm bộ cho bọn họ xem, để bọn họ đừng quá lo lắng.
"Tôi đã xin chính quyền, tạm thời sẽ ở cạnh ông nhé." Quan Kính Anh đột nhiên nói.
Cừu Văn đang sờ quả bầu: "Hả?" Hắn vừa nghe thấy gì vậy?
"Nếu ông không phiền, tôi có thể mang đồ dùng cá nhân của mình đến, ông không cần phải xa Băng Hà." Quan Kính Anh nghiêm túc nói.
Cừu Văn mở to mắt, sau đó hắn vẫy tay với Cừu Băng Hà, hắn và Cừu Băng Hà cứ thế chen chúc vào nhau trước mặt Quan Kính Anh, bọn họ hơi kéo giãn khoảng cách, dùng tay che miệng, nhìn chằm chằm Quan Kính Anh rồi bắt đầu thì thầm.
"Đứa trẻ ngoan quá! Đứa trẻ ngoan quá!" Cừu Văn khẽ cảm thán: ‘‘Đứa trẻ ngoan như vậy chúng ta nhất định phải mang về nhà!"
"Hiểu rồi! Anh nhất định sẽ là của chúng ta!" Cừu Băng Hà bày tỏ sự đồng tình sâu sắc.
Cừu Văn gật đầu: "Thử dùng chiêu đó với cậu ấy xem sao."
Cừu Băng Hà nhìn Quan Kính Anh với ánh mắt đáng thương, cau mày chặt.
Quan Kính Anh: "...Em còn vấn đề gì không?" Biểu cảm nghiêm túc quá, là phát hiện ra chỗ nào có vấn đề sao.
"Cậu không ăn chiêu này rồi!!" Cừu Văn cảm thấy không thể tin được: ‘‘Tâm trí của cậu ấy quá kiên định."
Phải biết rằng mỗi khi Băng Hà tỏ ra yếu đuối, các xác sống đều không thể chấp nhận được.
Cừu Văn nghĩ đến đây, cũng lộ ra vẻ mặt đáng thương với Quan Kính Anh, đây là chiêu mà bọn họ đã luyện tập kỹ lưỡng.
"Ông Cừu? Ông không thích nơi này sao?" Quan Kính Anh thấy biểu cảm của Cừu Văn đột nhiên cũng trở nên nghiêm túc.
"Không có tác dụng luôn?" Cừu Băng Hà cảm thấy không thể tin được.
"Sao lại không có tác dụng!" Cừu Văn có chút sụp đổ: ‘‘Con thử lại xem, biểu cảm khoa trương hơn một chút đi."
Còn trong góc nhìn của Quan Kính Anh thì hai bố con này che miệng giao tiếp, thỉnh thoảng liếc nhìn mình, sau đó một trong số bọn họ sẽ lộ ra vẻ mặt siêu nghiêm túc.
Đây là nghi thức bí ẩn độc quyền của xác sống sao?
Sau mười mấy lần, cảm xúc của hai bố con này rõ ràng đã xuống dốc, dường như niềm tin đã bị tổn thương nặng nề.
Quan Kính Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chịu đựng ánh mắt oán giận của hai bố con, đưa tay sờ lên người mình.
Là anh có vấn đề gì sao?
Quan Kính Anh nhìn trái nhìn phải, không chắc chắn hỏi: "Nghi thức thất bại rồi sao?"
Cừu Văn gật đầu.
Chính xác hơn là kế hoạch thất bại rồi, Quan Kính Anh dùng sai từ rồi.
Tuy nhiên, đứa trẻ này đã quá xuất sắc về mọi mặt rồi, không cần phải dùng văn hóa để tô điểm nữa.
"Chúng ta phải tìm một người trông rất đáng thương để học hỏi rồi." Cừu Văn đã có một người trong đầu.
Trình Đông Khiết đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Quan Kính Anh để hỏi về tình hình nữ chính thì đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó toàn thân run rẩy.
Bây giờ xem ra sự thoải mái này dường như đã gây ra tác dụng ngược.
Cừu Văn và Cừu Băng Hà bám sát Quan Kính Anh, Quan Kính Anh đi đâu họ đi theo đó, Quan Kính Anh dừng lại bọn họ cũng dừng lại.
"Các ông định sắp xếp chỗ ở cho Cừu Văn ở đâu?" Quan Kính Anh cảm thấy thái dương đau nhói, lúc này chắc chắn không thích hợp để ngồi xuống thảo luận vấn đề.
"Tôi sẽ cho người đưa các anh đi." Vân Trình Quan có chút thất vọng, ông còn muốn giao lưu với Cừu Văn nhiều hơn.
Một người phụ trách dẫn nhóm Quan Kính Anh đi ra ngoài.
Trong bãi đỗ xe đường bộ có một thang máy, sau khi Cừu Văn và Cừu Băng Hà vào thang máy liền chen chúc sát hơn với Quan Kính Anh, đây là thói quen của bọn họ, một khi hbọn ọ cảm thấy không an toàn sẽ chen chúc vào nhau.
Nghe nói thang máy ngày xưa khi khởi động sẽ có cảm giác mất trọng lực, nhưng bây giờ căn cứ không còn gặp phải vấn đề này nữa.
"Căn cứ này là một trong những căn cứ trọng điểm của Hoa Trung*, là nơi trú ẩn được xây dựng khẩn cấp vào năm xảy ra đại thảm họa." Người phụ trách nhấn nút xuống trên màn hình ảo bên phải thang máy, sau đó anh ta nhấn thêm vài lần, cửa thang máy dần trở nên trong suốt: "Năm 2193, con người đã tích hợp một phần tài nguyên và đưa vào căn cứ ngầm, nơi đây vẫn còn giữ lại những tia lửa cuối cùng của sự sống nguyên thủy."
Bên ngoài cửa thang máy trong suốt là bức tường hợp kim.
"Chúng ta sắp ra khỏi giếng thang máy này rồi." Người phụ trách nói.
Sau khi anh ta nói xong, Cừu Văn chỉ cảm thấy mắt mình sáng bừng.
Một mái vòm hình cung khổng lồ xuất hiện trước mặt anh, dưới mái vòm là vô số hành lang hình tròn, có con người đi lại trên hành lang, những người đó hầu hết mặc đồng phục màu xám đậm, đội mũ rộng vành, huy hiệu trên đỉnh mũ Cừu Văn đã nhìn thấy trên bộ đồ áp suất của Quan Kính Anh và những người khác.
"Họ là quân nhân?" Cừu Văn chỉ vào những người mặc đồng phục, hỏi Quan Kính Anh.
"Ông biết quân nhân sao?" Quan Kính Anh có chút bất ngờ.
Cừu Văn gật đầu: "Tôi đã xem một bộ phim tình cảm, nam chính trong đó là một thiếu tá."
"Người yêu của anh ta là một điệp viên ngầm." Cừu Văn khẽ thở dài: ‘‘Họ thật đáng thương."
Quan Kính Anh: "...Bây giờ chúng ta không còn quân đội như trong phim nữa."
"Ngày xưa khi con người chưa đối mặt với khủng hoảng tập thể, quân đội là một nhóm người dùng để đàn áp hoặc phòng ngừa một nhóm người khác." Quan Kính Anh giải thích: ‘‘Còn bây giờ mục đích tồn tại của họ chủ yếu là chống lại các chủng tộc biến dị bên ngoài với vận chuyển vật tư quan trọng."
"Ừm?" Cừu Băng Hà phản ứng lại: ‘‘Vậy không phải là các anh sao?"
Người phụ trách quay đầu lại mỉm cười với mấy người: "Quân hàm của tiểu đội trưởng Quan Kính Anh là thiếu tá đó, tiếc là anh là người theo chủ nghĩa khổ hạnh, lại không có người yêu là điệp viên ngầm."
"Wow!!" Cừu Văn và Cừu Băng Hà lập tức mở to mắt.
Hai người họ thực ra hoàn toàn không có khái niệm về quân hàm, chỉ biết rằng thiếu tá trong bộ phim đó cũng giống như tổng tài trong các bộ phim truyền hình khác, có một đám thuộc hạ nghe lời anh ta, trông rất oai phong bá đạo.
"Con cũng có loại quần áo đó sao?" Cừu Văn có chút kích động: ‘‘Con chưa từng mặc nó!"
"Ở ngoài tôi thường mặc đồ áp suất." Quan Kính Anh có chút bất lực.
"Ở đây thì sao?" Cừu Băng Hà tiếp tục hỏi.
Quan Kính Anh: "...Ở căn cứ anh mặc đồng phục." Chủ yếu là anh cũng không mua quần áo khác.
Cừu Băng Hà và Cừu Văn reo hò, sau đó hai người họ đập tay.
Họ đã gặp được "Nam chính" sống rồi.
Quan Kính Anh cảm thấy mình lại bị sờ soạng.
Quan Kính Anh: ...
Thôi vậy, cứ để họ đi.
"Đây là bộ phận ngoại giao, chúng ta sẽ đến phòng thí nghiệm trung tâm." Người phụ trách nói với Cừu Văn: ‘‘Chúng ta sẽ đổi sang một loại xe nhỏ gọn hơn."
"Nhỏ gọn? Nhỏ hơn nhiều so với xe đường bộ sao?" Cừu Văn không có khái niệm gì.
Sau đó hắn lại nhìn thấy "xe đẩy trẻ em" chỉ có trên TV.
Đúng vậy, sau khi nhìn thấy những chiếc xe chưa cao bằng người trên TV, mấy con xác sống cảm thấy loại xe này đặc biệt đáng yêu, trông giống như phiên bản con non của xe đường bộ, nên bọn họ thường gọi thứ này là xe đẩy trẻ em.
Người lái xe là Quan Kính Anh, anh lái một lúc thì cảm thấy không ổn, sau đó anh nhìn thấy Cừu Văn và Cừu Băng Hà thò đầu ra ngoài cửa sổ để cảm nhận gió trong gương chiếu hậu.
"Băng Hà! Đầu con sẽ bị thương đó!" Quan Kính Anh vội vàng nói: ‘‘Ông Cừu, ông có thể sẽ làm hỏng các tiện ích công cộng ven đường đấy."
Đây là nội bộ chính thức, một số bộ phận quan trọng đều được đặt ở đây, thuận tiện cho việc bảo vệ, tiết kiệm tài nguyên.
Mà trên con đường này không có quá nhiều xe cộ, dù sao mọi người đi làm cũng không ở cùng một nơi, hàng ngày cũng không có quá nhiều nhu cầu giao tiếp.
Cũng may là không có quá nhiều xe, nếu không Quan Kính Anh lo lắng đầu Cừu Văn sẽ bị xe khác đập hỏng.
Phải biết rằng tóc của Cừu Văn dùng kéo cắt còn có thể bắn ra tia lửa.
"Ở đây đẹp quá!" Cừu Văn nói: ‘‘Những ngôi nhà đó không giống trên TV, nhưng vẫn rất đẹp!"
"Bên trong căn cứ chính thức có một phần cơ sở giải trí, ông chắc chắn sẽ rất thích." Quan Kính Anh bị sự vui mừng thuần khiết trong giọng điệu của Cừu Văn làm cảm động: ‘‘Người trong căn cứ cũng rất sẵn lòng đưa ông đi tham quan."
Cừu Văn hỏi anh: "Nhà con ở đây sao?"
"Nhà tôi ở bên ngoài căn cứ, sát căn cứ, nhưng không ở bên trong." Quan Kính Anh giải thích.
Cừu Văn "Ừm" một tiếng: "Vậy chú không thể ra khỏi căn cứ... Tối chú sẽ không tìm thấy các con sao?" Cừu Băng Hà ở cùng với Quan Kính Anh.
Quan Kính Anh nghe vậy có chút ngẩn người, còn Cừu Văn đã nhanh chóng chấp nhận hiện thực: "Con phải hòa thuận với Băng Hà nhé." Hắn vốn dĩ đến để bầu bạn với Băng Hà, hắn sợ Cừu Băng Hà một mình đến nơi mới sẽ không thích nghi được.
Có điều, Cừu Băng Hà dễ bổ não quá nhiều: "Bố sẽ không một mình lén lút khóc chứ?"
"Xác sống không có nước mắt." Cừu Văn lắc đầu.
"Nhưng chú dì cũng đã khóc thét rồi." Xác sống đúng là không khóc, nhưng khi khó chịu bọn họ sẽ gào thét. Không khóc không có nghĩa là xác sống là bất khả chiến bại.
"Bố ở một mình cả đêm không sao chứ?" Cừu Băng Hà vẫn không yên tâm.
Cừu Văn không nghĩ ở một mình có vấn đề gì, hắn trước đây vẫn sống như vậy.
Cừu Băng Hà tiếp tục nói: "Nhưng đây là môi trường xa lạ, chú dì đều không có ở đây, tối bố lại không cần ngủ, một mình bố làm sao mà sống được."
Cừu Văn đột nhiên cảm thấy mình thật sự có chút đáng thương.
Cừu Băng Hà cảm thấy bố mình rất đáng thương: "Trước đây sau khi con ngủ bố nhớ con còn có thể đến thăm con, bây giờ bố không nhìn thấy con nữa huhu."
Cừu Văn run rẩy ôm lấy cánh tay mình.
"Nếu bố muốn nói chuyện thì nói với ai đây." Cừu Băng Hà hỏi: ‘‘Hơn nữa con lo buổi tối bố sợ ma." Bố cô bé chắc chắn sẽ lén lút khóc.
Cừu Văn đã quên mất chuyện ma quỷ, nhưng bây giờ Cừu Băng Hà đã giúp hắn nhớ lại.
Quan Kính Anh nhìn biểu cảm của Cừu Văn trong gương chiếu hậu từ lúc đầu bình tĩnh đến sau đó mơ hồ rồi dần dần hoảng sợ.
Tuy nhiên, Cừu Văn vẫn nói để Cừu Băng Hà yên tâm, một mình hán không sao cả, trước đây hắn vẫn sống một mình như vậy.
Nếu khi hắn nói chuyện mà ánh mắt không lảng tránh, có lẽ độ tin cậy sẽ cao hơn một chút.
Chỗ ở mà chính quyền sắp xếp cho Cừu Văn cũng là một căn hộ tiêu chuẩn một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp, một vệ sinh, nội thất căn nhà rất đẹp, nhìn là biết đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Khắp nơi đều là những món đồ nhỏ lạ mắt và đồ trang trí đẹp đẽ, Cừu Văn sờ chỗ này nhìn chỗ kia. Có thể thấy hắn rất thích, nhưng trong niềm vui của hắn luôn ẩn chứa một hai phần buồn bã.
Cừu Băng Hà nghĩ vậy, Quan Kính Anh cũng nghĩ vậy.
"Oa! Cái gì đây!" Cừu Văn chú ý đến một quả bầu khổng lồ.
"Đây là đồ chạm khắc gỗ giả." Quan Kính Anh luôn cảm thấy nụ cười của Cừu Văn có một hai phần gượng gạo, có lẽ niềm vui hiện tại của Cừu Văn chỉ là làm bộ cho bọn họ xem, để bọn họ đừng quá lo lắng.
"Tôi đã xin chính quyền, tạm thời sẽ ở cạnh ông nhé." Quan Kính Anh đột nhiên nói.
Cừu Văn đang sờ quả bầu: "Hả?" Hắn vừa nghe thấy gì vậy?
"Nếu ông không phiền, tôi có thể mang đồ dùng cá nhân của mình đến, ông không cần phải xa Băng Hà." Quan Kính Anh nghiêm túc nói.
Cừu Văn mở to mắt, sau đó hắn vẫy tay với Cừu Băng Hà, hắn và Cừu Băng Hà cứ thế chen chúc vào nhau trước mặt Quan Kính Anh, bọn họ hơi kéo giãn khoảng cách, dùng tay che miệng, nhìn chằm chằm Quan Kính Anh rồi bắt đầu thì thầm.
"Đứa trẻ ngoan quá! Đứa trẻ ngoan quá!" Cừu Văn khẽ cảm thán: ‘‘Đứa trẻ ngoan như vậy chúng ta nhất định phải mang về nhà!"
"Hiểu rồi! Anh nhất định sẽ là của chúng ta!" Cừu Băng Hà bày tỏ sự đồng tình sâu sắc.
Cừu Văn gật đầu: "Thử dùng chiêu đó với cậu ấy xem sao."
Cừu Băng Hà nhìn Quan Kính Anh với ánh mắt đáng thương, cau mày chặt.
Quan Kính Anh: "...Em còn vấn đề gì không?" Biểu cảm nghiêm túc quá, là phát hiện ra chỗ nào có vấn đề sao.
"Cậu không ăn chiêu này rồi!!" Cừu Văn cảm thấy không thể tin được: ‘‘Tâm trí của cậu ấy quá kiên định."
Phải biết rằng mỗi khi Băng Hà tỏ ra yếu đuối, các xác sống đều không thể chấp nhận được.
Cừu Văn nghĩ đến đây, cũng lộ ra vẻ mặt đáng thương với Quan Kính Anh, đây là chiêu mà bọn họ đã luyện tập kỹ lưỡng.
"Ông Cừu? Ông không thích nơi này sao?" Quan Kính Anh thấy biểu cảm của Cừu Văn đột nhiên cũng trở nên nghiêm túc.
"Không có tác dụng luôn?" Cừu Băng Hà cảm thấy không thể tin được.
"Sao lại không có tác dụng!" Cừu Văn có chút sụp đổ: ‘‘Con thử lại xem, biểu cảm khoa trương hơn một chút đi."
Còn trong góc nhìn của Quan Kính Anh thì hai bố con này che miệng giao tiếp, thỉnh thoảng liếc nhìn mình, sau đó một trong số bọn họ sẽ lộ ra vẻ mặt siêu nghiêm túc.
Đây là nghi thức bí ẩn độc quyền của xác sống sao?
Sau mười mấy lần, cảm xúc của hai bố con này rõ ràng đã xuống dốc, dường như niềm tin đã bị tổn thương nặng nề.
Quan Kính Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chịu đựng ánh mắt oán giận của hai bố con, đưa tay sờ lên người mình.
Là anh có vấn đề gì sao?
Quan Kính Anh nhìn trái nhìn phải, không chắc chắn hỏi: "Nghi thức thất bại rồi sao?"
Cừu Văn gật đầu.
Chính xác hơn là kế hoạch thất bại rồi, Quan Kính Anh dùng sai từ rồi.
Tuy nhiên, đứa trẻ này đã quá xuất sắc về mọi mặt rồi, không cần phải dùng văn hóa để tô điểm nữa.
"Chúng ta phải tìm một người trông rất đáng thương để học hỏi rồi." Cừu Văn đã có một người trong đầu.
Trình Đông Khiết đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Quan Kính Anh để hỏi về tình hình nữ chính thì đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó toàn thân run rẩy.
9
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
