0 chữ
Chương 22
Chương 22: Nuôi lớn con người
Khi Cừu Văn đặt con người vào vị trí thức ăn của xác sống như một lẽ đương nhiên, biểu cảm của mọi người trong xe đều rất nghiêm túc.
Xác sống rốt cuộc vẫn là xác sống, bọn họ không cùng loài với con người.
Mà bầu không khí nghiêm túc căng thẳng này nhanh chóng biến mất, bởi vì trong liên lạc truyền đến giọng dụ dỗ Ngô Ưu của Cừu Văn.
"Ngoan nào, cho tôi liếʍ một chút, tôi chưa từng ăn loại như cậu."
"Không."
"Tôi dùng đầu lưỡi chạm vào cậu một chút được không?"
"Không được."
"Mặt cậu chảy máu rồi kìa, có đau không? Có khó chịu không?"
"Là do anh làm trầy đó!"
"Vậy để tôi liếʍ giúp cậu."
"Anh đi đi! Đừng kéo tay tôi! Xương tay tôi đau quá!"
Các thành viên trên xe: “...’’
Sau khi định vị được địa điểm thông qua liên lạc, bọn họ phát hiện Cừu Văn đã dồn Ngô Ưu vào một góc của một tảng đá đỏ lớn.
Mà Cừu Văn cũng rất vui khi phát hiện ra chiếc xe, hắn còn vẫy tay với chiếc xe.
"Tôi cứ nghĩ các cậu sẽ không tìm thấy chỗ." Cừu Văn nói với Quan Kính Anh: ‘‘Bây giờ xem ra vị trí tôi cho rất chính xác."
Quan Kính Anh nhớ lại mô tả hoàn cảnh của Cừu Văn, anh chọn không tiếp lời: "Làm phiền ông Cừu Văn."
Mắt Cừu Văn hơi mở to hơn, hắn cảm thấy Quan Kính Anh thật là một đứa trẻ lễ phép. Nhưng đứa trẻ này nói đúng, quả thật đã làm phiền hắn, hắn vốn không định xung đột với các xác sống khác.
"Đây không phải địa bàn của ông Cừu, ông Cừu đến đây săn mồi sao?" Quan Kính Anh hỏi, bọn họ vừa nghe thấy tiếng Cừu Văn nhai xác xác sống trong liên lạc.
"Không, tôi đến tìm hướng dẫn." Cừu Văn lắc đầu: ‘‘Hướng dẫn làm hoa giả bằng vải."
Quan Kính Anh: "... Hả?"
"Chúng tôi đang dùng quần áo cũ vải cũ để làm hoa giả." Cừu Văn giải thích.
Quan Kính Anh liếc nhìn Ngô Ưu đang tự kỷ phía sau Cừu Văn, sau đó anh lại chuyển ánh mắt sang những cơ thể người bị đứt lìa không xa: "Các ông đang tụ tập làm thủ công sao?"
Cừu Văn gật đầu.
Quan Kính Anh hít một hơi thật sâu, mặc dù đã có một cái nhìn tổng quát về tính cách và cách xử lý công việc của nhóm xác sống đó, anh vẫn bị sốc bởi lối sống vô tư của đối phương.
"Tôi có hướng dẫn, lát nữa ta có thể gửi cho ông." Quan Kính Anh chạm vào thiết bị liên lạc của mình: ‘‘Ông có thể tìm tôi để xin, không cần tự mình chạy một chuyến."
"Con có thể gửi sao?" Cừu Văn hơi ngạc nhiên, hắn lo lắng thông tin này thuộc về kỹ thuật cao cấp của con người, cần được bảo mật. Những con người mà hắn từng quen đã nhắc nhở hắn, những thứ không để lại cho hắn đều thuộc loại xác sống không thể dò xét.
Dùng thứ này trực tiếp hỏi con người sẽ khiến con người tức giận, nhưng nếu tự mình tìm được, điều đó có nghĩa là kỹ năng làm hoa giả không quá quan trọng đối với con người.
"Đương nhiên có thể. Nếu ông cần, tôi còn có thể mua một ít hoa giả gửi đến cho ông." Hoa thật hiện tại chỉ tồn tại trong các nhà kính kín của các phòng thí nghiệm, là loại thực vật bị cấm buôn bán.
"Có thể sao?!" Cừu Văn vui mừng hỏi.
"Có thể." Quan Kính Anh gật đầu.
"Con đã tặng chú nhiều thứ rồi, như vậy có không tốt lắm không?" Cừu Văn quay đầu nhìn Ngô Ưu: ‘‘Hay là chú giúp các con xử lý cậu ta nhé."
Các thành viên: “…”
Ông chỉ là muốn ăn thôi.
Trình Đông Khiết cũng đi cùng các thành viên, cậu ta rất bình tĩnh trong suốt quá trình, toát lên vẻ thanh tao thoát tục không tranh với đời.
[Ký chủ, độ thiện cảm của Cừu Văn đối với cậu vẫn là 0.] Hệ thống nhắc nhở cậu ta.
[Tôi biết.] Trình Đông Khiết đáp lại cũng rất ngắn gọn.
[Cậu cần chinh phục phản diện.] Hệ thống lại nhắc nhở cậu ta.
[Ồ.] Trình Đông Khiết không phải không muốn chinh phục, cậu ta chỉ là bị Mã Kính hành hạ đến mệt mỏi tinh thần lẫn thể xác.
Cậu ta vẫn luôn chờ Mã Kính xin được mã liên lạc của cậu ta từ người khác, hoặc để các thành viên của anh ta truyền đạt một số tin tức cho cậu ta.
Cậu ta mất ngủ chờ đợi mỗi đêm, kết quả Mã Kính chẳng làm gì cả.
Mất đi cậu ta, Mã Kính vẫn rất vui vẻ, gãy một cánh tay gãy một chân cũng không ảnh hưởng đến việc Mã Kính chạy ra ngoài dạo chơi, Mã Kính đã làm mọi thứ, chỉ là không nhớ đến cậu ta.
Độ thiện cảm 55 chỉ có thế này thôi sao?? Chỉ có thế này thôi sao???
Trình Đông Khiết cảm thấy mình đã không còn ham muốn chinh phục nữa.
Ngay khi Trình Đông Khiết đang mơ màng, Quan Kính Anh đã đi đến trước mặt Ngô Ưu, anh rút súng từ bao súng ra chĩa vào đầu Ngô Ưu: "Nói hết những gì muốn nói đi."
Ngô Ưu: “…”
"Anh ăn thịt người là do bản năng xác sống kiểm soát, căn cứ sẽ không dùng điểm này để làm khó gia đình bạn bè anh, cái tên Ngô Ưu vẫn là anh hùng." Quan Kính Anh lên đạn súng: ‘‘Anh còn yêu cầu nào khác không?"
Ngô Ưu nhìn Quan Kính Anh: "Anh vừa gọi anh ta là gì?" Anh ta chỉ vào Cừu Văn.
Quan Kính Anh sững sờ một chút, sau đó anh nhận ra mình đã quên một điều quan trọng: "Ông ấy là Cừu Văn, chính là Cừu Văn mà anh nghĩ. Nhưng ông không có ký ức, nghiêm ngặt mà nói thì là một người khác." Cừu Văn là trụ cột tinh thần của mấy thế hệ, trong thời đại hỗn loạn đó, chính Cừu Văn và những người cùng thời đã tự tay gieo mầm hy vọng.
Ngô Ưu nhìn chằm chằm Cừu Văn, lần này khác với cảm xúc sợ hãi hay ghét bỏ trước đây, biểu cảm của anh ta khiến Cừu Văn không thể đoán được.
Ngô Ưu từ từ mở to mắt, anh ta nhìn Cừu Văn như nhìn chính mình đã lột bỏ sự yếu đuối của nhân tính chỉ còn lại tin ngưỡng: "Ông Cừu?"
Cừu Văn lùi lại nửa bước, biểu cảm của Ngô Ưu quá nặng nề, giống như những con người mà hắn từng quen. Cừu Văn không thích.
"Chúng ta còn có thể ra khỏi lòng đất không?" Ngô Ưu hỏi Cừu Văn.
Anh ta đã vô số lần nghe câu chuyện về Cừu Văn, đây là một thiên tài, một kỳ tích trẻ tuổi, anh ta vô cùng lóa mắt: "Chúng ta còn có thể nhìn thấy bầu trời nữa không?" Chỉ cần là việc Cừu Văn đã hứa, dù có hoang đường đến mấy cuối cùng cũng sẽ được thực hiện.
Cừu Văn có chút bối rối, hắn do dự một lúc, sau đó chỉ vào bầu trời: "Cậu ngẩng đầu lên là được mà?"
"Không phải tôi! Ông Cừu! Là chúng ta!" Ngô Ưu giọng điệu kích động: ‘‘Mỗi con người đều nên ngẩng đầu lên là thấy bầu trời."
"Vậy thì để bọn họ ra khỏi căn cứ mà nhìn?" Cừu Văn đưa ra một giải pháp khá thực tế.
Ngô Ưu sững sờ, anh ta không thể tin được nhìn chằm chằm vào mặt Cừu Văn.
"Nếu anh muốn nói ông ấy không phải Cừu Văn, vậy tôi phải nhắc nhở anh." Quan Kính Anh dí súng vào thái dương Ngô Ưu: ‘‘Chúng ta chưa từng gặp Cừu Văn, chưa từng giao tiếp với ông ấy." Những gì bọn họ biết chỉ là biểu tượng, bọn họ không thể dùng những biểu tượng đó để yêu cầu người khác phải làm gì.
Ngô Ưu nhắm mắt lại, anh ta không nói nữa.
Cừu Văn nhìn Quan Kính Anh, rồi lại nhìn Ngô Ưu.
Hắn muốn hỏi mình trả lời không tốt sao, nhưng hắn còn chưa mở miệng, Quan Kính Anh đã bóp cò.
Tiếng "Đoàng" vang lên, tuyết hoa nổ tung, phần trên bụng của Ngô Ưu đều bị nổ thành sương máu.
"Oa!" Cừu Văn giật mình: ‘‘Con đánh chết cậu ta rồi sao?"
"Đúng vậy, lệnh chính thức đưa ra là xử tử." Quan Kính Anh gật đầu.
Nhưng trên TV đâu có diễn như vậy? Chẳng lẽ không phải sau khi giải tỏa hiểu lầm thì nhìn nhau cười sao?
"Cậu ta thật sự đã chết rồi sao?" Cừu Văn lại gần chọc chọc phần dưới thi thể của Ngô Ưu, sau đó hắn quay đầu nhìn Quan Kính Anh: ‘‘Con khóc sao?" Một số chính diện khi gϊếŧ phản diện sẽ khóc lóc thảm thiết, có lẽ vì bọn họ từng là anh em, cũng có lẽ vì phản diện trở thành phản diện là do một số hành vi của chính diện đã ảnh hưởng đến anh ta.
Nhưng Quan Kính Anh không khóc, đừng nói là khóc, anh thậm chí còn không có một biểu cảm thay đổi nào lớn.
"Anh ta chết rồi." Quan Kính Anh gật đầu: ‘‘Chuyện này không có gì đặc biệt, một ngày nào đó tôi cũng sẽ chết..."
Nói đến đây anh dừng lại một chút, sau đó anh nhìn Cừu Văn: "Khi tôi chết, có thể tặng cơ thể cho ông." Anh không ngại Cừu Văn ăn thịt mình.
"Chú không ăn con đâu!" Cừu Văn vỗ vào mũ bảo hiểm của bộ đồ áp suất của Quan Kính Anh: ‘‘Con là một đứa trẻ ngoan, chú không bao giờ ăn trẻ ngoan."
Các thành viên nhìn thi thể của Ngô Ưu, rồi lại nhìn Cừu Văn.
Cừu Văn không cảm thấy mình nói có vấn đề gì: "Bây giờ con chắc chắn rất buồn, con cần thư giãn một chút."
Khi hắn gϊếŧ một số xác sống nào đó trước đây cũng rất buồn: "Con người các con thích nhìn bầu trời sao? Chú đưa con đến một nơi tốt để nhìn bầu trời!"
"Không cần đâu ông Cừu, chúng tôi phải mang thi thể anh ta về báo cáo." Quan Kính Anh lắc đầu, anh bây giờ không có tâm trạng nhìn bầu trời.
Nghĩ vậy, anh quay người định đi.
Đi... Không được.
Cừu Văn kéo cánh tay anh, vẻ mặt vô tội nhìn canh: "Chú có một nơi tốt để nhìn bầu trời mà."
Quan Kính Anh: “…”
...
Bảy con người ngồi thành hàng trên vách đá đỏ cao lớn, Cừu Văn ngồi ở phía trước giới thiệu cho nhóm người này: "Nếu thời tiết tốt, gió cát sẽ không thổi lên trên đâu."
Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời lặn một nửa, chiếu những hạt cát bay lượn thành biển đỏ, quả thật rất đẹp, đẹp đến rung động lòng người... Nếu họ không bị bắt cóc thì sẽ hoàn hảo hơn.
Cừu Văn thậm chí còn rất trịnh trọng tìm một chỗ cho thi thể của Ngô Ưu ngồi ngay ngắn.
Cừu Văn không cho rằng mình đã bắt cóc nhóm Quan Kính Anh, Cừu Văn chỉ cho rằng nhóm Quan Kính Anh cần nghỉ ngơi, vì vậy hắn đương nhiên đã mời bọn họ đến.
"Ông thường đối xử với con gái mình như vậy sao?" Một nữ thành viên không nhịn được hỏi.
"Đối xử như thế nào?" Cừu Văn không hiểu: ‘‘Nó không cần tôi gọi, tự nó sẽ chạy ra chơi. Băng Hà rất hoạt bát đó."
Nữ thành viên nhắc nhở: "Nhưng chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ mà."
"Không khác biệt đâu." Cừu Văn chỉ vào mặt trời xa xa: ‘‘Đẹp không?"
"Đẹp." Nữ thành viên gật đầu.
Cừu Văn nhẹ nhàng vỗ vào mũ bảo hiểm của nữ thành viên: "Thế là được rồi, ngoan nào."
Nữ thành viên: “…”
Cô ấy cầu cứu nhìn về phía đội trưởng của mình.
Quan Kính Anh ngồi cạnh Cừu Văn, cổ tay anh bị Cừu Văn nắm chặt trong tay, lúc này không thể cử động được.
"Tôi đã giải thích tình hình với căn cứ rồi." Quan Kính Anh sau khi gõ xong chữ thì dùng thiết bị liên lạc vỗ vào bàn tay Cừu Văn đang nắm cánh tay mình, rồi lại chụp riêng một tấm cho Cừu Văn.
Cừu Văn rất hợp tác giơ ngón tay hình chữ V.
Quan Kính Anh không biểu cảm gửi ảnh cho cấp trên, sau đó anh khẽ thở dài, nhìn mặt trời lặn: "Nghỉ ngơi đi."
"Ồ, đúng lúc." Quan Kính Anh cảm thấy mình có thể nhân cơ hội này giải quyết một số vấn đề khác: ‘‘Trình Đông Khiết, chúng ta hãy nói về vấn đề của Mã Kính đi."
Anh ta lại sắp bắt đầu lải nhải rồi!! Trình Đông Khiết cảnh giác.
Mấy ngày nay hành hạ cậu ta ngoài cách hành xử của Mã Kính ra còn có sự lải nhải của Quan Kính Anh.
Trình Đông Khiết cảm thấy trước đây khi đi học, giáo viên chủ nhiệm còn chưa từng lải nhải với cậu ta nhiều như vậy, trên thế giới này sao lại có người lải nhải đến thế.
"Nói chuyện khác đi!" Trình Đông Khiết vội vàng ngắt lời Quan Kính Anh: ‘‘Tôi rất tò mò ông Cừu Văn đã nuôi dưỡng Băng Hà như thế nào." Tên này rốt cuộc đã làm gì mà lại nuôi dưỡng nữ chính yếu đuối đáng thương trong nguyên tác thành ra như bây giờ thế?
Cừu Văn sững sờ một chút.
Trình Đông Khiết nhận thấy biểu cảm thoải mái của Cừu Văn đã biến mất, có một khoảnh khắc, Trình Đông Khiết nhìn thấy sự âm u trên mặt Cừu Văn.
Điều này khiến hắn trông giống như vị vua xác sống u ám trong nguyên tác hơn, chứ không phải con quái vật vui vẻ mà cậu ta quen thuộc.
Đúng vậy, con quái vật vui vẻ! Nguồn gốc của mọi sự ooc!
"Nói trước nhé." Cừu Văn nhìn Quan Kính Anh: ‘‘Tôi rất rất thích Băng Hà."
Quan Kính Anh suy nghĩ ý của Cừu Văn một chút, giúp hắn tiếp lời: "Nhưng mà?"
"Nhưng mà thật ra tôi có mấy lần đều muốn nuốt chửng nó luôn." Cừu Văn cụp mắt: ‘‘Nó cứ khóc, cứ khóc. Tôi biết con người sơ sinh cần uống sữa, tôi bắt một con dê biến dị làm vυ" nuôi cho nó, nhưng cuộc sống không hề tốt đẹp hơn."
Con người sơ sinh sau khi uống sữa còn có khả năng nôn ngược sữa ra, nôn đầy người Cừu Văn.
Mà lúc đó Cừu Băng Hà chỉ biết khóc, nó không thể mô tả chính xác mình khó chịu ở đâu, Cừu Văn là một xác sống, bị đứa trẻ hành hạ đến mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.
"Lúc đó tôi đang thay tã cho nó, nó “Oa oa’’ một tiếng nôn ra, suýt nữa tự nghẹn chết." Cừu Văn bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tủi thân: ‘‘Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng bế nó lên vỗ lưng, sau đó Băng Hà lại tè ra người tôi.’’
“Tôi rất yêu Băng Hà, nhưng lúc đó tôi thực sự suýt chút nữa đã cắn chết Băng Hà rồi." Cừu Văn dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lại: ‘‘Thực sự chỉ thiếu một chút xíu thôi, chỉ là Băng Hà hôi quá, tôi không thể nuốt trôi.’’
Trình Đông Khiết: “…”
Không phải!! Mối quan hệ cha nuôi con gái nuôi của người giấy có cần chi tiết đến vậy không? Mối quan hệ đã từng giúp giặt tã thì làm sao mà yêu được chứ!
Trình Đông Khiết cảm thấy mối quan hệ cha nuôi con gái nuôi giữa nữ chính và Cừu Văn giống như kiểu một bông hồng được nuôi dưỡng bởi dã thú, bông hồng bị dã thú coi là vật sở hữu của mình, không thể có được tự do.
Đây hẳn là một mối quan hệ méo mó và thối nát.
Từ một góc độ nào đó, sự thối nát sa đọa này sẽ trở nên đặc biệt lộng lẫy.
Dã thú sẽ thưởng thức vẻ đẹp của hoa hồng, nhưng rõ ràng, dã thú sẽ không giúp hoa hồng giặt tã.
"Sau này tôi quen với sự tra tấn đó rồi." Cừu Văn lại nói: ‘‘Băng Hà lớn hơn một chút thì không còn đáng ghét như vậy nữa."
Anh đã cảm thấy đây là một sự tra tấn rồi sao? Khoan đã, nghĩ kỹ lại thì đúng là hành hạ thật. Nhưng sao anh có thể cảm thấy nữ chính lúc còn bé đáng ghét chứ! Chẳng lẽ không nên nghĩ rằng nữ chính như vậy, mặc cho người khác định đoạt, mới là đáng yêu nhất sao?
Xác sống rốt cuộc vẫn là xác sống, bọn họ không cùng loài với con người.
Mà bầu không khí nghiêm túc căng thẳng này nhanh chóng biến mất, bởi vì trong liên lạc truyền đến giọng dụ dỗ Ngô Ưu của Cừu Văn.
"Ngoan nào, cho tôi liếʍ một chút, tôi chưa từng ăn loại như cậu."
"Không."
"Tôi dùng đầu lưỡi chạm vào cậu một chút được không?"
"Không được."
"Mặt cậu chảy máu rồi kìa, có đau không? Có khó chịu không?"
"Là do anh làm trầy đó!"
"Vậy để tôi liếʍ giúp cậu."
"Anh đi đi! Đừng kéo tay tôi! Xương tay tôi đau quá!"
Các thành viên trên xe: “...’’
Sau khi định vị được địa điểm thông qua liên lạc, bọn họ phát hiện Cừu Văn đã dồn Ngô Ưu vào một góc của một tảng đá đỏ lớn.
"Tôi cứ nghĩ các cậu sẽ không tìm thấy chỗ." Cừu Văn nói với Quan Kính Anh: ‘‘Bây giờ xem ra vị trí tôi cho rất chính xác."
Quan Kính Anh nhớ lại mô tả hoàn cảnh của Cừu Văn, anh chọn không tiếp lời: "Làm phiền ông Cừu Văn."
Mắt Cừu Văn hơi mở to hơn, hắn cảm thấy Quan Kính Anh thật là một đứa trẻ lễ phép. Nhưng đứa trẻ này nói đúng, quả thật đã làm phiền hắn, hắn vốn không định xung đột với các xác sống khác.
"Đây không phải địa bàn của ông Cừu, ông Cừu đến đây săn mồi sao?" Quan Kính Anh hỏi, bọn họ vừa nghe thấy tiếng Cừu Văn nhai xác xác sống trong liên lạc.
"Không, tôi đến tìm hướng dẫn." Cừu Văn lắc đầu: ‘‘Hướng dẫn làm hoa giả bằng vải."
Quan Kính Anh: "... Hả?"
"Chúng tôi đang dùng quần áo cũ vải cũ để làm hoa giả." Cừu Văn giải thích.
Cừu Văn gật đầu.
Quan Kính Anh hít một hơi thật sâu, mặc dù đã có một cái nhìn tổng quát về tính cách và cách xử lý công việc của nhóm xác sống đó, anh vẫn bị sốc bởi lối sống vô tư của đối phương.
"Tôi có hướng dẫn, lát nữa ta có thể gửi cho ông." Quan Kính Anh chạm vào thiết bị liên lạc của mình: ‘‘Ông có thể tìm tôi để xin, không cần tự mình chạy một chuyến."
"Con có thể gửi sao?" Cừu Văn hơi ngạc nhiên, hắn lo lắng thông tin này thuộc về kỹ thuật cao cấp của con người, cần được bảo mật. Những con người mà hắn từng quen đã nhắc nhở hắn, những thứ không để lại cho hắn đều thuộc loại xác sống không thể dò xét.
"Đương nhiên có thể. Nếu ông cần, tôi còn có thể mua một ít hoa giả gửi đến cho ông." Hoa thật hiện tại chỉ tồn tại trong các nhà kính kín của các phòng thí nghiệm, là loại thực vật bị cấm buôn bán.
"Có thể sao?!" Cừu Văn vui mừng hỏi.
"Có thể." Quan Kính Anh gật đầu.
"Con đã tặng chú nhiều thứ rồi, như vậy có không tốt lắm không?" Cừu Văn quay đầu nhìn Ngô Ưu: ‘‘Hay là chú giúp các con xử lý cậu ta nhé."
Các thành viên: “…”
Ông chỉ là muốn ăn thôi.
Trình Đông Khiết cũng đi cùng các thành viên, cậu ta rất bình tĩnh trong suốt quá trình, toát lên vẻ thanh tao thoát tục không tranh với đời.
[Ký chủ, độ thiện cảm của Cừu Văn đối với cậu vẫn là 0.] Hệ thống nhắc nhở cậu ta.
[Tôi biết.] Trình Đông Khiết đáp lại cũng rất ngắn gọn.
[Cậu cần chinh phục phản diện.] Hệ thống lại nhắc nhở cậu ta.
[Ồ.] Trình Đông Khiết không phải không muốn chinh phục, cậu ta chỉ là bị Mã Kính hành hạ đến mệt mỏi tinh thần lẫn thể xác.
Cậu ta vẫn luôn chờ Mã Kính xin được mã liên lạc của cậu ta từ người khác, hoặc để các thành viên của anh ta truyền đạt một số tin tức cho cậu ta.
Cậu ta mất ngủ chờ đợi mỗi đêm, kết quả Mã Kính chẳng làm gì cả.
Mất đi cậu ta, Mã Kính vẫn rất vui vẻ, gãy một cánh tay gãy một chân cũng không ảnh hưởng đến việc Mã Kính chạy ra ngoài dạo chơi, Mã Kính đã làm mọi thứ, chỉ là không nhớ đến cậu ta.
Độ thiện cảm 55 chỉ có thế này thôi sao?? Chỉ có thế này thôi sao???
Trình Đông Khiết cảm thấy mình đã không còn ham muốn chinh phục nữa.
Ngay khi Trình Đông Khiết đang mơ màng, Quan Kính Anh đã đi đến trước mặt Ngô Ưu, anh rút súng từ bao súng ra chĩa vào đầu Ngô Ưu: "Nói hết những gì muốn nói đi."
Ngô Ưu: “…”
"Anh ăn thịt người là do bản năng xác sống kiểm soát, căn cứ sẽ không dùng điểm này để làm khó gia đình bạn bè anh, cái tên Ngô Ưu vẫn là anh hùng." Quan Kính Anh lên đạn súng: ‘‘Anh còn yêu cầu nào khác không?"
Ngô Ưu nhìn Quan Kính Anh: "Anh vừa gọi anh ta là gì?" Anh ta chỉ vào Cừu Văn.
Quan Kính Anh sững sờ một chút, sau đó anh nhận ra mình đã quên một điều quan trọng: "Ông ấy là Cừu Văn, chính là Cừu Văn mà anh nghĩ. Nhưng ông không có ký ức, nghiêm ngặt mà nói thì là một người khác." Cừu Văn là trụ cột tinh thần của mấy thế hệ, trong thời đại hỗn loạn đó, chính Cừu Văn và những người cùng thời đã tự tay gieo mầm hy vọng.
Ngô Ưu nhìn chằm chằm Cừu Văn, lần này khác với cảm xúc sợ hãi hay ghét bỏ trước đây, biểu cảm của anh ta khiến Cừu Văn không thể đoán được.
Ngô Ưu từ từ mở to mắt, anh ta nhìn Cừu Văn như nhìn chính mình đã lột bỏ sự yếu đuối của nhân tính chỉ còn lại tin ngưỡng: "Ông Cừu?"
Cừu Văn lùi lại nửa bước, biểu cảm của Ngô Ưu quá nặng nề, giống như những con người mà hắn từng quen. Cừu Văn không thích.
"Chúng ta còn có thể ra khỏi lòng đất không?" Ngô Ưu hỏi Cừu Văn.
Anh ta đã vô số lần nghe câu chuyện về Cừu Văn, đây là một thiên tài, một kỳ tích trẻ tuổi, anh ta vô cùng lóa mắt: "Chúng ta còn có thể nhìn thấy bầu trời nữa không?" Chỉ cần là việc Cừu Văn đã hứa, dù có hoang đường đến mấy cuối cùng cũng sẽ được thực hiện.
Cừu Văn có chút bối rối, hắn do dự một lúc, sau đó chỉ vào bầu trời: "Cậu ngẩng đầu lên là được mà?"
"Không phải tôi! Ông Cừu! Là chúng ta!" Ngô Ưu giọng điệu kích động: ‘‘Mỗi con người đều nên ngẩng đầu lên là thấy bầu trời."
"Vậy thì để bọn họ ra khỏi căn cứ mà nhìn?" Cừu Văn đưa ra một giải pháp khá thực tế.
Ngô Ưu sững sờ, anh ta không thể tin được nhìn chằm chằm vào mặt Cừu Văn.
"Nếu anh muốn nói ông ấy không phải Cừu Văn, vậy tôi phải nhắc nhở anh." Quan Kính Anh dí súng vào thái dương Ngô Ưu: ‘‘Chúng ta chưa từng gặp Cừu Văn, chưa từng giao tiếp với ông ấy." Những gì bọn họ biết chỉ là biểu tượng, bọn họ không thể dùng những biểu tượng đó để yêu cầu người khác phải làm gì.
Ngô Ưu nhắm mắt lại, anh ta không nói nữa.
Cừu Văn nhìn Quan Kính Anh, rồi lại nhìn Ngô Ưu.
Hắn muốn hỏi mình trả lời không tốt sao, nhưng hắn còn chưa mở miệng, Quan Kính Anh đã bóp cò.
Tiếng "Đoàng" vang lên, tuyết hoa nổ tung, phần trên bụng của Ngô Ưu đều bị nổ thành sương máu.
"Oa!" Cừu Văn giật mình: ‘‘Con đánh chết cậu ta rồi sao?"
"Đúng vậy, lệnh chính thức đưa ra là xử tử." Quan Kính Anh gật đầu.
Nhưng trên TV đâu có diễn như vậy? Chẳng lẽ không phải sau khi giải tỏa hiểu lầm thì nhìn nhau cười sao?
"Cậu ta thật sự đã chết rồi sao?" Cừu Văn lại gần chọc chọc phần dưới thi thể của Ngô Ưu, sau đó hắn quay đầu nhìn Quan Kính Anh: ‘‘Con khóc sao?" Một số chính diện khi gϊếŧ phản diện sẽ khóc lóc thảm thiết, có lẽ vì bọn họ từng là anh em, cũng có lẽ vì phản diện trở thành phản diện là do một số hành vi của chính diện đã ảnh hưởng đến anh ta.
Nhưng Quan Kính Anh không khóc, đừng nói là khóc, anh thậm chí còn không có một biểu cảm thay đổi nào lớn.
"Anh ta chết rồi." Quan Kính Anh gật đầu: ‘‘Chuyện này không có gì đặc biệt, một ngày nào đó tôi cũng sẽ chết..."
Nói đến đây anh dừng lại một chút, sau đó anh nhìn Cừu Văn: "Khi tôi chết, có thể tặng cơ thể cho ông." Anh không ngại Cừu Văn ăn thịt mình.
"Chú không ăn con đâu!" Cừu Văn vỗ vào mũ bảo hiểm của bộ đồ áp suất của Quan Kính Anh: ‘‘Con là một đứa trẻ ngoan, chú không bao giờ ăn trẻ ngoan."
Các thành viên nhìn thi thể của Ngô Ưu, rồi lại nhìn Cừu Văn.
Cừu Văn không cảm thấy mình nói có vấn đề gì: "Bây giờ con chắc chắn rất buồn, con cần thư giãn một chút."
Khi hắn gϊếŧ một số xác sống nào đó trước đây cũng rất buồn: "Con người các con thích nhìn bầu trời sao? Chú đưa con đến một nơi tốt để nhìn bầu trời!"
"Không cần đâu ông Cừu, chúng tôi phải mang thi thể anh ta về báo cáo." Quan Kính Anh lắc đầu, anh bây giờ không có tâm trạng nhìn bầu trời.
Nghĩ vậy, anh quay người định đi.
Đi... Không được.
Cừu Văn kéo cánh tay anh, vẻ mặt vô tội nhìn canh: "Chú có một nơi tốt để nhìn bầu trời mà."
Quan Kính Anh: “…”
...
Bảy con người ngồi thành hàng trên vách đá đỏ cao lớn, Cừu Văn ngồi ở phía trước giới thiệu cho nhóm người này: "Nếu thời tiết tốt, gió cát sẽ không thổi lên trên đâu."
Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời lặn một nửa, chiếu những hạt cát bay lượn thành biển đỏ, quả thật rất đẹp, đẹp đến rung động lòng người... Nếu họ không bị bắt cóc thì sẽ hoàn hảo hơn.
Cừu Văn thậm chí còn rất trịnh trọng tìm một chỗ cho thi thể của Ngô Ưu ngồi ngay ngắn.
Cừu Văn không cho rằng mình đã bắt cóc nhóm Quan Kính Anh, Cừu Văn chỉ cho rằng nhóm Quan Kính Anh cần nghỉ ngơi, vì vậy hắn đương nhiên đã mời bọn họ đến.
"Ông thường đối xử với con gái mình như vậy sao?" Một nữ thành viên không nhịn được hỏi.
"Đối xử như thế nào?" Cừu Văn không hiểu: ‘‘Nó không cần tôi gọi, tự nó sẽ chạy ra chơi. Băng Hà rất hoạt bát đó."
Nữ thành viên nhắc nhở: "Nhưng chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ mà."
"Không khác biệt đâu." Cừu Văn chỉ vào mặt trời xa xa: ‘‘Đẹp không?"
"Đẹp." Nữ thành viên gật đầu.
Cừu Văn nhẹ nhàng vỗ vào mũ bảo hiểm của nữ thành viên: "Thế là được rồi, ngoan nào."
Nữ thành viên: “…”
Cô ấy cầu cứu nhìn về phía đội trưởng của mình.
Quan Kính Anh ngồi cạnh Cừu Văn, cổ tay anh bị Cừu Văn nắm chặt trong tay, lúc này không thể cử động được.
"Tôi đã giải thích tình hình với căn cứ rồi." Quan Kính Anh sau khi gõ xong chữ thì dùng thiết bị liên lạc vỗ vào bàn tay Cừu Văn đang nắm cánh tay mình, rồi lại chụp riêng một tấm cho Cừu Văn.
Cừu Văn rất hợp tác giơ ngón tay hình chữ V.
Quan Kính Anh không biểu cảm gửi ảnh cho cấp trên, sau đó anh khẽ thở dài, nhìn mặt trời lặn: "Nghỉ ngơi đi."
"Ồ, đúng lúc." Quan Kính Anh cảm thấy mình có thể nhân cơ hội này giải quyết một số vấn đề khác: ‘‘Trình Đông Khiết, chúng ta hãy nói về vấn đề của Mã Kính đi."
Anh ta lại sắp bắt đầu lải nhải rồi!! Trình Đông Khiết cảnh giác.
Mấy ngày nay hành hạ cậu ta ngoài cách hành xử của Mã Kính ra còn có sự lải nhải của Quan Kính Anh.
Trình Đông Khiết cảm thấy trước đây khi đi học, giáo viên chủ nhiệm còn chưa từng lải nhải với cậu ta nhiều như vậy, trên thế giới này sao lại có người lải nhải đến thế.
"Nói chuyện khác đi!" Trình Đông Khiết vội vàng ngắt lời Quan Kính Anh: ‘‘Tôi rất tò mò ông Cừu Văn đã nuôi dưỡng Băng Hà như thế nào." Tên này rốt cuộc đã làm gì mà lại nuôi dưỡng nữ chính yếu đuối đáng thương trong nguyên tác thành ra như bây giờ thế?
Cừu Văn sững sờ một chút.
Trình Đông Khiết nhận thấy biểu cảm thoải mái của Cừu Văn đã biến mất, có một khoảnh khắc, Trình Đông Khiết nhìn thấy sự âm u trên mặt Cừu Văn.
Điều này khiến hắn trông giống như vị vua xác sống u ám trong nguyên tác hơn, chứ không phải con quái vật vui vẻ mà cậu ta quen thuộc.
Đúng vậy, con quái vật vui vẻ! Nguồn gốc của mọi sự ooc!
"Nói trước nhé." Cừu Văn nhìn Quan Kính Anh: ‘‘Tôi rất rất thích Băng Hà."
Quan Kính Anh suy nghĩ ý của Cừu Văn một chút, giúp hắn tiếp lời: "Nhưng mà?"
"Nhưng mà thật ra tôi có mấy lần đều muốn nuốt chửng nó luôn." Cừu Văn cụp mắt: ‘‘Nó cứ khóc, cứ khóc. Tôi biết con người sơ sinh cần uống sữa, tôi bắt một con dê biến dị làm vυ" nuôi cho nó, nhưng cuộc sống không hề tốt đẹp hơn."
Con người sơ sinh sau khi uống sữa còn có khả năng nôn ngược sữa ra, nôn đầy người Cừu Văn.
Mà lúc đó Cừu Băng Hà chỉ biết khóc, nó không thể mô tả chính xác mình khó chịu ở đâu, Cừu Văn là một xác sống, bị đứa trẻ hành hạ đến mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.
"Lúc đó tôi đang thay tã cho nó, nó “Oa oa’’ một tiếng nôn ra, suýt nữa tự nghẹn chết." Cừu Văn bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tủi thân: ‘‘Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng bế nó lên vỗ lưng, sau đó Băng Hà lại tè ra người tôi.’’
“Tôi rất yêu Băng Hà, nhưng lúc đó tôi thực sự suýt chút nữa đã cắn chết Băng Hà rồi." Cừu Văn dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lại: ‘‘Thực sự chỉ thiếu một chút xíu thôi, chỉ là Băng Hà hôi quá, tôi không thể nuốt trôi.’’
Trình Đông Khiết: “…”
Không phải!! Mối quan hệ cha nuôi con gái nuôi của người giấy có cần chi tiết đến vậy không? Mối quan hệ đã từng giúp giặt tã thì làm sao mà yêu được chứ!
Trình Đông Khiết cảm thấy mối quan hệ cha nuôi con gái nuôi giữa nữ chính và Cừu Văn giống như kiểu một bông hồng được nuôi dưỡng bởi dã thú, bông hồng bị dã thú coi là vật sở hữu của mình, không thể có được tự do.
Đây hẳn là một mối quan hệ méo mó và thối nát.
Từ một góc độ nào đó, sự thối nát sa đọa này sẽ trở nên đặc biệt lộng lẫy.
Dã thú sẽ thưởng thức vẻ đẹp của hoa hồng, nhưng rõ ràng, dã thú sẽ không giúp hoa hồng giặt tã.
"Sau này tôi quen với sự tra tấn đó rồi." Cừu Văn lại nói: ‘‘Băng Hà lớn hơn một chút thì không còn đáng ghét như vậy nữa."
Anh đã cảm thấy đây là một sự tra tấn rồi sao? Khoan đã, nghĩ kỹ lại thì đúng là hành hạ thật. Nhưng sao anh có thể cảm thấy nữ chính lúc còn bé đáng ghét chứ! Chẳng lẽ không nên nghĩ rằng nữ chính như vậy, mặc cho người khác định đoạt, mới là đáng yêu nhất sao?
8
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
