TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Dựa vào đâu mà khinh thường?

Giải thích vấn đề với nhóm xác sống là một việc khá rắc rối, suy nghĩ của nhóm xác sống quá phân tán, nói được vài câu là bắt đầu lạc đề.

Bọn họ sẽ bận tâm đến những chi tiết không quan trọng, ví dụ như bọn họ sẽ tranh luận về mùi vị của trà cả buổi, cuối cùng kết quả là bọn họ không ăn thức ăn của con người, nên hoàn toàn không thể hiểu được.

Những người trong đội cảm thấy mình như đang dắt những đứa trẻ mẫu giáo không hiểu tiếng người, bọn họ không hiểu quy tắc, cũng không hiểu lễ phép tốt nhất là không nên ngắt lời khi người khác nói, một đám xác sống líu lo thật sự rất phiền.

May mà, cuối cùng Cừu Văn cũng hiểu ra Quan Kính Anh và Cừu Băng Hà có lẽ là anh em và mình là ai khi còn sống.

Hắn từng là Cừu Văn, một thiên tài yểu mệnh trong loài người.

Nghe được thân phận này, những xác sống xung quanh đều vỗ tay cảm thán Cừu Văn giỏi quá trời.

Con người: ...

Cách bọn họ khen ngợi nhau cũng thật ngây thơ!!

"Vậy bây giờ ngài định làm gì?" Một nữ thành viên hỏi Cừu Văn.

"Ai? Tôi sao?" Cừu Văn không hiểu: ‘‘Tôi cần làm gì?"

"Ngài từng là Cừu Văn." Thành viên nhắc nhở.

"Bây giờ tôi cũng là Cừu Văn mà." Cừu Văn nhìn đối phương: ‘‘Hơn nữa, dù tôi khi còn sống có thông minh đến mấy, bây giờ tôi cũng không giống một nhà khoa học chút nào phải không?" Cừu Văn không nghĩ mình là kẻ ngốc, nhưng hắn không có hứng thú với những gì đối phương nói.

"Ngài chỉ là chưa tiếp xúc với những kiến thức đó thôi."

"Tôi không muốn tiếp xúc." Cừu Văn dứt khoát nhíu mày lùi lại một bước: ‘‘Tôi là xác sống mà."

Câu nói cuối cùng của hắn khiến tất cả những người có mặt đều im lặng.

Chỉ có Quan Kính Anh sau khi nhấp một ngụm trà thì gật đầu đồng tình: "Bây giờ ngài đúng là xác sống, mọi thứ liên quan đến Cừu Văn khi còn sống đã kết thúc khi ông ấy chết rồi."

Xác sống không có phép màu, bọn họ đã bị định dạng lại.

"Có thể nói chuyện riêng một chút không?" Quan Kính Anh hỏi Cừu Văn.

Cừu Văn gật đầu, sau đó Cừu Văn dẫn Quan Kính Anh rời khỏi sảnh lớn.

Phòng trong căn cứ cũ có khả năng cách âm rất tốt, nơi này trước đây có lẽ là một phòng thí nghiệm, nhưng hiện tại bên trong chất đầy những thứ liên quan đến con người, trên sàn còn nằm một con búp bê xấu xí cao bằng người.

Con búp bê được may bằng những mảnh vải đủ màu sắc, mơ hồ có thể nhìn ra là một con gấu.

Quan Kính Anh nhìn con gấu xấu xí: "Cái này là cho Cừu Băng Hà sao?"

Cừu Văn gật đầu.

"Ngài làm sao?" Quan Kính Anh ngồi xổm xuống, sờ vào con gấu đó.

"Đúng vậy, những mảnh vải này đều xé từ quần áo ra, quần áo là chú trộm của con người." Cừu Văn tiếp tục gật đầu.

Quan Kính Anh khẽ thở dài: "...Ông Cừu."

"Ừm?" Tay Cừu Văn đã đặt lên cánh tay Quan Kính Anh rồi bắt đầu bóp.

Quan Kính Anh liếc nhìn tay Cừu Văn, không để ý nữa: "Có lẽ ông có chút hiểu lầm về từ ‘’Trộm’’." Mọi hành vi cướp bóc của Cừu Văn đối với con người đều có ghi chép.

Hắn cơ bản đều trực tiếp xuất hiện, sau đó cướp vật tư, cướp xong vật tư thì nghênh ngang bỏ đi.

Từng có ghi chép, một chiếc xe chạy trên mặt đất bị Cừu Văn cướp ba lần trong quá trình đi và về.

"Lấy đồ không thuộc về mình là trộm." Cừu Văn có cách hiểu riêng của mình: ‘‘Đúng rồi, chú còn lén lút nhìn con nữa."

Quan Kính Anh hồi tưởng: "Ông muốn nói là chặn xe của chúng tôi rồi nhìn chằm chằm vào mặt tôi sao?"

"Đúng vậy."

Quan Kính Anh rất bất lực: "Ông nhìn tôi là vì tôi giống Băng Hà sao?"

"Hai người thật sự rất giống, trước đây chú cũng muốn nuôi Băng Hà cao lớn như cậu vậy." Cừu Văn bóp cánh tay Quan Kính Anh nhanh hơn: ‘‘Chú đã rất cố gắng, nhưng con bé không lớn lên."

"Băng Hà là con gái, khó mà lớn khỏe như tôi được." Ánh mắt Quan Kính Anh có chút phức tạp, môi anh dường như hơi nhếch lên, nhưng không rõ ràng: ‘‘Con bé trông đã rất cao lớn và khỏe mạnh rồi, ông quả thực đã nuôi con bé rất tốt."

Cừu Văn quả thực rất hài lòng với thành quả nuôi con của mình, nhưng hắn còn khá quan tâm đến một chuyện khác: "Bố mẹ của hai người đâu?"

"Đã hy sinh rồi." Quan Kính Anh nói ra ba từ này với vẻ mặt rất bình tĩnh: ‘‘Bố mẹ tôi chủ yếu làm việc trên mặt đất, bọn họ đã gặp tai nạn."

"Tôi biết mẹ tôi có thai, nhưng tôi không rõ tin tức sinh nở của bà ấy." Quan Kính Anh nhìn con búp bê vải xấu xí, cũng không biết đang nghĩ gì: ‘‘Lúc đó bọn họ đã mất liên lạc với căn cứ vài tháng."

"Hả? Vậy chẳng phải mười tuổi cậu đã thành trẻ mồ côi rồi sao?" Trong lòng Cừu Văn lập tức dâng lên một cảm giác thương xót, nhưng những lời hắn nói ra thật sự không dễ nghe.

Quan Kính Anh không bận tâm, anh không có bất kỳ yêu cầu nào đối với một xác sống hoàn toàn không có xã hội hóa như Cừu Văn: "Đúng là như vậy, nên khi tôi nhìn thấy Băng Hà thì có chút bất ngờ... Bây giờ tôi vẫn chưa hoàn hồn."

Anh há miệng, muốn nói chuyện về chủ đề em gái mình, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.

Quan Kính Anh không giỏi thể hiện sự quan tâm của mình. Cừu Băng Hà là người thân trực hệ cuối cùng của anh trên đời này, bây giờ xem ra, cô bé sống ở đây rất tốt.

Một nhóm xác sống rất mạnh mẽ và không quá thế tục, bọn họ dường như rất quan tâm đến nhau.

Không cần phải suy nghĩ về tương lai của loài người, không cần phải tuân theo những quy tắc ngầm của xã hội loài người... Cũng không cần phải trưởng thành.

Nhóm xác sống này sẽ không yêu cầu con bé phải trưởng thành, sẽ không yêu cầu con bé phải gánh vác.

Như vậy là tốt rồi.

Trong lúc Quan Kính Anh đang suy nghĩ, anh cảm thấy đỉnh đầu mình bị một thứ gì đó nhẹ nhàng đè xuống.

Là Cừu Văn sờ lên.

"Trông con rất buồn." Cừu Văn nói: ‘‘Nhớ bố mẹ sao?"

"Không." Quan Kính Anh gạt tay Cừu Văn ra khỏi đầu mình: ‘‘Chỉ là tôi nghĩ ông nói đúng, Cừu Văn đã chết rồi."

"Cá nhân tôi cho rằng ông không thích hợp để lấy lại thân phận cũ." Quan Kính Anh khi đưa ra lời khuyên cho người khác vẫn luôn có vẻ lạnh lùng: ‘‘Những người quen biết Cừu Văn đều đã chết, bây giờ Cừu Văn đã trở thành một biểu tượng."

"Trước đây cũng có người bảo tôi tránh xa con người một chút." Cừu Văn hơi nghiêng đầu, cảm giác không phải con người vốn có của hắn khiến động tác của hắn giống như một con rối trắng bệch kỳ dị: ‘‘Bọn họ nói khi tất cả mọi người đều biết tôi, thì không ai biết tôi nữa."

Quan Kính Anh hơi sững sờ, anh không trực tiếp hỏi người nói câu này là ai, anh chỉ hạ giọng: "Trên thế giới này không còn ai biết Cừu Văn nữa, bạn bè của ông ấy đều đã chết. Chỉ còn lại một số văn tự và tên của Cừu Văn được lưu truyền."

"Cừu Văn cơ bản đã được đánh đồng với sự vĩ đại, ông ấy không còn lập thể nữa, trong lòng mỗi người đều có một hình dáng khác nhau, hình dáng mà bọn họ mong muốn." Đây cũng là lý do tại sao Quan Kính Anh không khuyên Cừu Văn tiếp xúc với xã hội loài người.

Chỉ có vĩ nhân đã khuất mới có thể được phong thần, mà thần là phải siêu thoát, họ không thể bước xuống từ thần đàn nữa, tín đồ của họ không cho phép.

Tất cả mọi người đều yêu thích thần tượng được tạo ra từ trong những nhãn mác và trí tưởng tượng, dù bọn họ chưa từng nói một lời nào với Cừu Văn thật sự.

Rất nhiều tình yêu trên thế giới này là giả dối, càng thuần khiết, càng mong manh, cũng càng nguy hiểm.

"Con đúng là một đứa trẻ tốt bụng dịu dàng!" Cừu Văn dang rộng vòng tay ôm lấy Quan Kính Anh, hắn trực tiếp nhấc bổng Quan Kính Anh cao một 1m93 lên xoay một vòng.

Quan Kính Anh thích nghi tốt: "Tôi không dịu dàng đâu." Cừu Văn có lẽ là xác sống đầu tiên trên thế giới khen anh dịu dàng.

"Con vừa dịu dàng vừa xinh đẹp." Cừu Văn kiên định với suy nghĩ của mình.

Quan Kính Anh khẽ nhíu mày, anh cảm thấy từ "Xinh đẹp" không hợp với mình lắm.

Tuy nhiên, chưa kịp mở miệng biện minh cho mình, Cừu Văn đã tự mình vỗ tay cho anh.

Cừu Văn dường như bẩm sinh không có nhiều biểu cảm, ngay cả khi vỗ tay, khuôn mặt Cừu Văn cũng rất bình thản. Biểu cảm và hành động của hắn tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ.

Tiếng vỗ tay ngày càng lớn, Quan Kính Anh bất lực ấn vào thái dương mình.

Anh dường như đã biết tại sao đứa trẻ Cừu Băng Hà lại hướng ngoại đến vậy rồi.

...

[Tôi không muốn chơi nữa.] Trình Đông Khiết nhìn một đống xác sống ngốc nghếch trước mặt,: [Trông bọn họ đều rất hiền lành, chán quá.]

[Vua xác sống cũng vậy, còn trêu trẻ con nữa, chậc.] Trình Đông Khiết nói, rồi lại nhìn Cừu Băng Hà.

[Nữ chính ngược lại còn trông không đáng ghét lắm nữa.] Trình Đông Khiết đánh giá Cừu Băng Hà từ trên xuống dưới, [Mặc dù trông hoang dã nhưng khá đẹp, nhưng không đẹp bằng anh trai cô ta với các nữ phụ.]

[Mấy ngày trước tôi còn thấy nữ phụ độc ác, nữ phụ dịu dàng hơn nữ chính bây giờ nhiều.] Trong lòng Trình Đông Khiết có chút khinh thường: [Bây giờ Cừu Băng Hà thật sự còn vốn để lên bàn chơi trò chơi này sao?]

Hệ thống không trả lời, hệ thống biết Trình Đông Khiết không muốn câu trả lời, cậu ta chỉ muốn phàn nàn.

Mà lúc này Quan Kính Anh và Cừu Văn cũng đã ra ngoài.

Quan Kính Anh đi đến bên cạnh một nữ thành viên: "Tiêu Hiền, cô đi theo tôi một chút."

"À, ồ ồ, được." Nữ thành viên này quay đầu nhìn đồng đội và đám xác sống, sau đó đi theo đội trưởng vào hành lang.

"Tôi không mang theo đồ gì." Quan Kính Anh sờ túi mình: ‘‘Tôi nhớ cô thường mang theo đồ ăn vặt, có thể cho tôi mượn một chút không? Về căn cứ tôi sẽ trả lại cho cô."

Tiêu Hiền lập tức hiểu ra: "Cho cô bé sao?"

Quan Kính Anh gật đầu: "Chuyện xảy ra đột ngột, tôi... Không chuẩn bị."

Tiêu Hiền tỏ vẻ thông cảm, dù sao ai cũng không ngờ lại gặp phải tình huống này.

Cô nhanh chóng móc ra vài thanh sô cô la và một chiếc bánh gato to bằng bàn tay từ túi quần: "Tôi cũng chỉ mang theo từng này, à à, đợi chút."

Cô lại móc ra ba viên kẹo từ túi áo, trịnh trọng đưa cho đội trưởng của mình: "Xong rồi, đây là tất cả!"

"Cô không giữ lại chút nào sao?" Quan Kính Anh cầm một đống đồ ăn vặt, tay anh vốn đã to, đống đồ ăn vặt này trong tay anh cũng không thấy nhiều.

"Giữ lại cái gì? Một chút đồ ăn, đâu phải không mua nổi." Tiêu Hiền xua tay.

"Tôi sẽ trả lại cho cô." Quan Kính Anh trịnh trọng gật đầu với Tiêu Hiền.

"Chút đồ này trả cái gì mà trả?" Tiêu Hiền cảm thấy đội trưởng của mình đôi khi đầu óc quá cứng nhắc.

Nhưng Quan Kính Anh không chịu nhượng bộ về điểm này, Tiêu Hiền cũng rất bất lực: "Được được được, vậy lần sau khi anh mua đồ ăn vặt cho cô bé thì tiện thể mua giúp tôi một ít, mua cho tôi nhiều một chút nhé."

"Ừm." Lần này Quan Kính Anh nhanh chóng đồng ý.

Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, Trình Đông Khiết cũng đang nói chuyện với nhóm xác sống.

Cậu ta không mấy coi trọng đám xác sống ngu ngốc này: "Băng Hà như vậy chắc nhiều người thích lắm."

Mấy xác sống không có phản ứng lớn.

"Băng Hà quả thực là một con người rất xinh đẹp." Sử Tái gật đầu đồng tình: ‘‘Nhiều người thích con bé cũng là bình thường."

Cừu Băng Hà không khiêm tốn, cô dường như cho rằng sự yêu thích này là điều hiển nhiên.

Chậc, sự tự tin của nữ chính Mary Sue sao?

Trình Đông Khiết muốn cười khẩy: "Những người thích Băng Hà chắc chắn đều là những người rất mạnh, Băng Hà, cô thích kiểu đàn ông nào?"

Cừu Băng Hà bị hỏi đến ngớ người: "À?" Cô hầu như chưa từng gặp con người, cô hoàn toàn không hiểu.

"Cô sẽ gặp một đối tượng yêu từ cái nhìn đầu tiên." Trình Đông Khiết nói về nam chính đầu tiên mà nữ chính gặp: ‘‘Người đàn ông đó sẽ rất yêu cô, dù miệng khinh thường cô, nhưng vẫn sẽ lẩm bẩm tên cô trong giấc ngủ." Trình Đông Khiết nói đến đây, chỉ cảm thấy ngứa răng.

Nữ chính dựa vào cái gì mà khiến tất cả mọi người đều yêu cô ta? Chỉ dựa vào hào quang nữ chính Mary Sue sao?

"Khoan đã!" Cừu Băng Hà ngắt lời cậu ta: ‘‘Khinh thường tôi? Người đó dựa vào cái gì mà khinh thường tôi?"

8

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.