0 chữ
Chương 3
Chương 3: Thành Quả
“Lều sập. Đêm mưa lạnh buốt. Xương sườn em... bị gãy. Không biết là bao nhiêu ngày... chỉ có hệ thống nói chuyện với em.”
A Khiên nhíu mày, ánh mắt đau lòng thoáng hiện rồi biến mất. Anh bước tới, cẩn thận quấn tạm lại phần eo cô bằng dải da thú.
“Em giỏi lắm rồi. Sống sót được trong điều kiện này... không phải ai cũng làm được.”
Họ dựng một đống lửa nhỏ bằng những cành khô A Khiên mang theo. Trong ánh lửa lập lòe, cô nhìn thấy đôi bàn tay anh chai sạn, sưng đỏ, ánh mắt thì không còn hoang dã như trước, mà có chút trầm mặc.
“Em nghĩ mình sắp bỏ cuộc... nếu hôm nay anh không tới.”
A Khiên nhìn cô, rồi nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán cô như để kiểm tra sốt, nhưng động tác lại vụng về như thể đang chạm vào một báu vật mong manh.
“Từ giờ, sẽ không để em một mình nữa.”
Ngay từ khi còn bé A Khiên đã gặp được cô ở trong tộc Tung Khất, và từ đó, hắn làm tất cả mọi thứ để được tộc trưởng chấp nhận cho cưới 1 cô gái khác tộc. Đến khi cưới được cô về làm vợ, dưới sự phản đối kịch liệt của cả tộc, lại bất lực nhìn cô bị cả tộc vứt bỏ. Và hắn đưa ra 1 quyết định, hắn bỏ tộc để theo gái....
Lúc này, Linh Nhu mới để ý tới 1 chi tiết có chút xấu hổ, A Khiên trên người hắn không có lấy 1 mảnh vải che thân.
"A Khiên, quần của anh đâu?"
Lúc này, hắn ta mới xấu hổ gãi đầu ngượng ngùng đáp:
"Hì, là người trong tộc nói nếu anh muốn rời tộc vậy thì không được theo gì cả, chỉ có tộc trưởng là không đành lòng nên cho phép anh mang theo 1 cây giáo này!"
Nghe thấy thế Linh Nhu liền yếu lòng, cô không biết phải nói gì hơn khi nghe xong câu trả lời vừa rồi của A Khiên, đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh sau khi đến với thế giới này cũng có lẽ là lần đầu tiên cô bị ai đó làm cho cảm động...
"Thôi được rồi, về tạm lều trại mà em dựng trước rồi tính tiếp, nếu không anh sẽ bị cảm mất..."
"Được, tất cả đều nghe em!"
-----------------
Lửa cháy rì rào, mùi khói và mỡ lợn nướng dậy lên giữa màn đêm ẩm thấp. Linh Nhu ngồi thu mình bên đống lửa, tấm da thú mới được A Khiên phủ lên vai vẫn còn vương mùi rừng. Cô cảm thấy hơi ấm từ lửa và từ con người bên cạnh – thứ cảm giác đã lâu rồi cô không có được.
A Khiên nhanh nhẹn dùng đá nhọn cắt những phần thịt tốt nhất từ xác lợn rừng. Anh làm việc trong im lặng, từng động tác đều dứt khoát, chính xác. Dù chỉ dùng công cụ thô sơ, nhưng anh vẫn xử lý con mồi như một người đã quen với sự sinh tồn khốc liệt.
“Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu. Đêm nay tạm nghỉ, mai anh sẽ tìm nơi cao hơn, kín gió hơn.”
Linh Nhu gật đầu, cơn đau nơi xương sườn đã dịu bớt sau khi được A Khiên bó lại cẩn thận. Cô nhìn anh, mắt sáng lấp lánh trong ánh lửa.
“Trước khi gặp anh… em đã phải học cách tồn tại một mình. Giờ thì… có lẽ nên học cách tồn tại cùng nhau.”
A Khiên mỉm cười, nụ cười hiếm hoi như khiến ánh lửa rực rỡ hơn. Anh đưa cho cô một miếng thịt nướng vàng ruộm, bên ngoài cháy xém, bên trong vẫn còn mọng nước. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Linh Nhu thực sự cảm nhận được vị của sự sống.
Sáng hôm sau, họ cùng nhau tìm một tán đá lớn gần dòng suối, che chắn bằng những tấm lá khô và cành cây to. A Khiên bắt đầu dạy cô cách nhận biết hướng gió, vị trí an toàn, làm dây buộc bằng sợi cỏ, còn hệ thống thỉnh thoảng phát ra lời khuyên như tiếng thì thầm trong đầu cô.
Khi trời vừa rạng sáng, A Khiên đã thức dậy.
Linh Nhu vẫn còn nằm trong ổ rơm ấm áp, vết thương chưa hồi phục khiến cô dễ mệt. Nhìn nơi trú ẩn tạm bợ cô dựng lên bằng vài cành cây xiêu vẹo, tán lá phủ sơ sài và mấy khúc gỗ buộc bằng dây leo, A Khiên không nói gì, chỉ lặng lẽ bắt tay vào việc.
Anh bắt đầu thay dây leo bằng sợi vỏ cây được đập mềm và bện chặt, sau đó dựng khung tre chắc chắn hơn, các cọc được chôn sâu xuống đất để tránh gió giật.
Khi Linh Nhu tỉnh lại, cô nhìn thấy một cảnh tượng khác hẳn: nơi trú ẩn quen thuộc giờ trở nên vững chãi, gọn gàng và an toàn hơn rất nhiều. Phía trước còn có một khu nhỏ dùng để phơi thịt và chất khô, che bởi tán lá to, thoáng mà không bị dính mưa.
“Anh học những thứ này ở đâu vậy?” – cô ngạc nhiên hỏi.
A Khiên không ngẩng lên, chỉ cắm thêm một cành giáo gỗ chống vào mái.
“Khi anh lên 10 tuổi, bị đẩy vào rừng làm người săn. Không học thì chết.”
Linh Nhu im lặng, nhìn bàn tay anh đầy vết chai sần, lưng áo ướt mồ hôi, đôi mắt vẫn luôn tỉnh táo trước từng thay đổi của gió và mùi trong không khí. Người đàn ông này — không cần hệ thống, vẫn có thể tự sinh tồn giữa rừng sâu.
Cô thấy lòng mình dịu lại, như có nơi để tựa vào trong thế giới này.
[Hệ thống: Cập nhật tiến trình – nơi trú ẩn đạt cấp 2. Khả năng chống chịu thời tiết: +30%. Khả năng ẩn thân: +10%.]
[Khen thưởng: bản thiết kế sơ khai “Bẫy dây rút – chống thú dữ”.]
Linh Nhu mở bản thiết kế ảo trong đầu, nhìn A Khiên, nhẹ giọng nói:
“Anh dạy em làm cái bẫy này được không?”
A Khiên mỉm cười — một nụ cười thoáng qua.
-------
Khi ánh mặt trời chưa xuyên nổi qua tán lá rậm rạp, Linh Nhu đã ngồi xổm bên đống rễ cây, mắt nhìn chằm chằm bản thiết kế ảo hiện lên từ hệ thống.
[Hệ thống: Hướng dẫn dựng bẫy dây rút – chống động vật nhỏ.]
- Nguyên liệu: 3 dây mây dài, 2 thanh gỗ mềm, 1 đoạn cây uốn cong làm lực bật. Kỹ năng cần: Cột dây – cấp 1, Ẩn mùi – cấp 1.
“Dây mây… gỗ mềm…” – cô lẩm bẩm, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm xung quanh. A Khiên đứng sau lưng, khoanh tay, nhìn động tác lúng túng của cô mà không chen vào.
Một lúc sau, khi thấy cô gần như buộc được dây thì... phựt — nó bung ra.
“Cái này… không dễ như tưởng tượng.” – cô thở dài, tay nhói lên vì dây cứa nhẹ.
A Khiên tiến lại gần, cầm lấy sợi dây rồi đưa tay chỉ từng bước:
“Kéo như vậy thì lúc giật dây, nó tuột. Phải quấn vòng, rồi siết từ phía dưới, hiểu chưa?”
Anh không làm hộ, chỉ hướng dẫn. Linh Nhu thử lại, lần này, khi kéo thử thì nút giữ chắc chắn hơn.
[Hệ thống: Kỹ năng “Cột dây” tăng lên cấp 2.]
Một tiếng ting vang lên trong đầu, cô mỉm cười.
---
Họ mất gần nửa buổi sáng để làm xong ba chiếc bẫy dây rút, giấu rải rác gần một bụi cây nơi thấy dấu chân nhỏ lấm tấm — nơi mà theo A Khiên, lũ thỏ và chuột rừng thường ghé qua lúc hoàng hôn.
“Bẫy thì dễ, nhưng mùi người sẽ khiến chúng không đến.” – A Khiên cảnh báo.
[Hệ thống: Kích hoạt kỹ năng phụ trợ – “Ẩn mùi cấp 1”. Sử dụng thảo mộc cỏ thơm bản địa để xua mùi cơ thể.]
Linh Nhu dùng tay vò những cành lá có mùi hăng nhẹ được hệ thống đánh dấu, bôi lên cổ tay, sau tai và cả trên áo da thú. Mùi ấy không dễ chịu, nhưng làm cô cảm thấy mình hòa nhập hơn với rừng.
Chiều xuống.
Bẫy đầu tiên giật mạnh, dây rung lên. Khi Linh Nhu chạy lại, một con chuột rừng to bằng nắm tay đang quằn quại trong vòng dây. Tim cô đập mạnh – chiến lợi phẩm đầu tiên sau bao ngày chỉ nhặt quả dại sống qua ngày.
A Khiên không khen ngợi, nhưng ánh mắt anh dịu lại.
---
Trời nhá nhem, gió thổi qua tán cây mang theo hơi ẩm và cái lạnh lặng lẽ. Bên đống lửa, Linh Nhu khẽ cau mày khi thấy A Khiên cầm khúc thịt chuột rừng cắm vào que rồi định nướng thẳng trên lửa.
“Khoan đã.”
A Khiên nhíu mày, ánh mắt đau lòng thoáng hiện rồi biến mất. Anh bước tới, cẩn thận quấn tạm lại phần eo cô bằng dải da thú.
“Em giỏi lắm rồi. Sống sót được trong điều kiện này... không phải ai cũng làm được.”
Họ dựng một đống lửa nhỏ bằng những cành khô A Khiên mang theo. Trong ánh lửa lập lòe, cô nhìn thấy đôi bàn tay anh chai sạn, sưng đỏ, ánh mắt thì không còn hoang dã như trước, mà có chút trầm mặc.
“Em nghĩ mình sắp bỏ cuộc... nếu hôm nay anh không tới.”
A Khiên nhìn cô, rồi nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán cô như để kiểm tra sốt, nhưng động tác lại vụng về như thể đang chạm vào một báu vật mong manh.
“Từ giờ, sẽ không để em một mình nữa.”
Lúc này, Linh Nhu mới để ý tới 1 chi tiết có chút xấu hổ, A Khiên trên người hắn không có lấy 1 mảnh vải che thân.
"A Khiên, quần của anh đâu?"
Lúc này, hắn ta mới xấu hổ gãi đầu ngượng ngùng đáp:
"Hì, là người trong tộc nói nếu anh muốn rời tộc vậy thì không được theo gì cả, chỉ có tộc trưởng là không đành lòng nên cho phép anh mang theo 1 cây giáo này!"
Nghe thấy thế Linh Nhu liền yếu lòng, cô không biết phải nói gì hơn khi nghe xong câu trả lời vừa rồi của A Khiên, đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh sau khi đến với thế giới này cũng có lẽ là lần đầu tiên cô bị ai đó làm cho cảm động...
"Được, tất cả đều nghe em!"
-----------------
Lửa cháy rì rào, mùi khói và mỡ lợn nướng dậy lên giữa màn đêm ẩm thấp. Linh Nhu ngồi thu mình bên đống lửa, tấm da thú mới được A Khiên phủ lên vai vẫn còn vương mùi rừng. Cô cảm thấy hơi ấm từ lửa và từ con người bên cạnh – thứ cảm giác đã lâu rồi cô không có được.
A Khiên nhanh nhẹn dùng đá nhọn cắt những phần thịt tốt nhất từ xác lợn rừng. Anh làm việc trong im lặng, từng động tác đều dứt khoát, chính xác. Dù chỉ dùng công cụ thô sơ, nhưng anh vẫn xử lý con mồi như một người đã quen với sự sinh tồn khốc liệt.
“Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu. Đêm nay tạm nghỉ, mai anh sẽ tìm nơi cao hơn, kín gió hơn.”
“Trước khi gặp anh… em đã phải học cách tồn tại một mình. Giờ thì… có lẽ nên học cách tồn tại cùng nhau.”
A Khiên mỉm cười, nụ cười hiếm hoi như khiến ánh lửa rực rỡ hơn. Anh đưa cho cô một miếng thịt nướng vàng ruộm, bên ngoài cháy xém, bên trong vẫn còn mọng nước. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Linh Nhu thực sự cảm nhận được vị của sự sống.
Sáng hôm sau, họ cùng nhau tìm một tán đá lớn gần dòng suối, che chắn bằng những tấm lá khô và cành cây to. A Khiên bắt đầu dạy cô cách nhận biết hướng gió, vị trí an toàn, làm dây buộc bằng sợi cỏ, còn hệ thống thỉnh thoảng phát ra lời khuyên như tiếng thì thầm trong đầu cô.
Khi trời vừa rạng sáng, A Khiên đã thức dậy.
Linh Nhu vẫn còn nằm trong ổ rơm ấm áp, vết thương chưa hồi phục khiến cô dễ mệt. Nhìn nơi trú ẩn tạm bợ cô dựng lên bằng vài cành cây xiêu vẹo, tán lá phủ sơ sài và mấy khúc gỗ buộc bằng dây leo, A Khiên không nói gì, chỉ lặng lẽ bắt tay vào việc.
Anh bắt đầu thay dây leo bằng sợi vỏ cây được đập mềm và bện chặt, sau đó dựng khung tre chắc chắn hơn, các cọc được chôn sâu xuống đất để tránh gió giật.
Khi Linh Nhu tỉnh lại, cô nhìn thấy một cảnh tượng khác hẳn: nơi trú ẩn quen thuộc giờ trở nên vững chãi, gọn gàng và an toàn hơn rất nhiều. Phía trước còn có một khu nhỏ dùng để phơi thịt và chất khô, che bởi tán lá to, thoáng mà không bị dính mưa.
“Anh học những thứ này ở đâu vậy?” – cô ngạc nhiên hỏi.
A Khiên không ngẩng lên, chỉ cắm thêm một cành giáo gỗ chống vào mái.
“Khi anh lên 10 tuổi, bị đẩy vào rừng làm người săn. Không học thì chết.”
Linh Nhu im lặng, nhìn bàn tay anh đầy vết chai sần, lưng áo ướt mồ hôi, đôi mắt vẫn luôn tỉnh táo trước từng thay đổi của gió và mùi trong không khí. Người đàn ông này — không cần hệ thống, vẫn có thể tự sinh tồn giữa rừng sâu.
Cô thấy lòng mình dịu lại, như có nơi để tựa vào trong thế giới này.
[Hệ thống: Cập nhật tiến trình – nơi trú ẩn đạt cấp 2. Khả năng chống chịu thời tiết: +30%. Khả năng ẩn thân: +10%.]
[Khen thưởng: bản thiết kế sơ khai “Bẫy dây rút – chống thú dữ”.]
Linh Nhu mở bản thiết kế ảo trong đầu, nhìn A Khiên, nhẹ giọng nói:
“Anh dạy em làm cái bẫy này được không?”
A Khiên mỉm cười — một nụ cười thoáng qua.
-------
Khi ánh mặt trời chưa xuyên nổi qua tán lá rậm rạp, Linh Nhu đã ngồi xổm bên đống rễ cây, mắt nhìn chằm chằm bản thiết kế ảo hiện lên từ hệ thống.
[Hệ thống: Hướng dẫn dựng bẫy dây rút – chống động vật nhỏ.]
- Nguyên liệu: 3 dây mây dài, 2 thanh gỗ mềm, 1 đoạn cây uốn cong làm lực bật. Kỹ năng cần: Cột dây – cấp 1, Ẩn mùi – cấp 1.
“Dây mây… gỗ mềm…” – cô lẩm bẩm, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm xung quanh. A Khiên đứng sau lưng, khoanh tay, nhìn động tác lúng túng của cô mà không chen vào.
Một lúc sau, khi thấy cô gần như buộc được dây thì... phựt — nó bung ra.
“Cái này… không dễ như tưởng tượng.” – cô thở dài, tay nhói lên vì dây cứa nhẹ.
A Khiên tiến lại gần, cầm lấy sợi dây rồi đưa tay chỉ từng bước:
“Kéo như vậy thì lúc giật dây, nó tuột. Phải quấn vòng, rồi siết từ phía dưới, hiểu chưa?”
Anh không làm hộ, chỉ hướng dẫn. Linh Nhu thử lại, lần này, khi kéo thử thì nút giữ chắc chắn hơn.
[Hệ thống: Kỹ năng “Cột dây” tăng lên cấp 2.]
Một tiếng ting vang lên trong đầu, cô mỉm cười.
---
Họ mất gần nửa buổi sáng để làm xong ba chiếc bẫy dây rút, giấu rải rác gần một bụi cây nơi thấy dấu chân nhỏ lấm tấm — nơi mà theo A Khiên, lũ thỏ và chuột rừng thường ghé qua lúc hoàng hôn.
“Bẫy thì dễ, nhưng mùi người sẽ khiến chúng không đến.” – A Khiên cảnh báo.
[Hệ thống: Kích hoạt kỹ năng phụ trợ – “Ẩn mùi cấp 1”. Sử dụng thảo mộc cỏ thơm bản địa để xua mùi cơ thể.]
Linh Nhu dùng tay vò những cành lá có mùi hăng nhẹ được hệ thống đánh dấu, bôi lên cổ tay, sau tai và cả trên áo da thú. Mùi ấy không dễ chịu, nhưng làm cô cảm thấy mình hòa nhập hơn với rừng.
Chiều xuống.
Bẫy đầu tiên giật mạnh, dây rung lên. Khi Linh Nhu chạy lại, một con chuột rừng to bằng nắm tay đang quằn quại trong vòng dây. Tim cô đập mạnh – chiến lợi phẩm đầu tiên sau bao ngày chỉ nhặt quả dại sống qua ngày.
A Khiên không khen ngợi, nhưng ánh mắt anh dịu lại.
---
Trời nhá nhem, gió thổi qua tán cây mang theo hơi ẩm và cái lạnh lặng lẽ. Bên đống lửa, Linh Nhu khẽ cau mày khi thấy A Khiên cầm khúc thịt chuột rừng cắm vào que rồi định nướng thẳng trên lửa.
“Khoan đã.”
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
