0 chữ
Chương 5
Chương 5
Đến năm thứ năm, Sầm Già Nam chinh chiến gần như điên cuồng, rốt cuộc đã hao mòn cạn kiệt quốc lực Đại Tấn, phản quân mới lại tập hợp.
Trong một trận công thành, Sầm Già Nam, kẻ từ trước đến nay công thành không gì cản nổi, trăm trận trăm thắng, lại bị thủ lĩnh phản quân mới chém cho ngã ngựa.
Sầm Già Nam chết rồi.
Phản quân không buông tha thi thể của hắn, bọn chúng móc con mắt tím của Sầm Già Nam ra, xem như tà vật mà nghiền xương thành tro, tế cáo thiên hạ.
Bách tính hân hoan, tưởng rằng cuối cùng đã thái bình thịnh thế.
Nhưng trên thực tế, lịch sử dường như chỉ là vòng tuần hoàn lặp lại, ngay ngày Sầm Già Nam chết, phản quân mới lại lặng lẽ tập hợp.
Đàm Bảo Lộ cũng cảm thấy, Sầm Già Nam chết là đúng.
Kẻ gϊếŧ người, ắt bị người gϊếŧ, coi như chết có chỗ.
Chỉ tiếc, nàng không còn được nhìn thấy đôi mắt của Sầm Già Nam nữa.
Có một chuyện không ai hay biết, việc nàng trốn tránh, chỉ là vì khi đó nàng nhát gan như chuột, sợ bị người ta bài xích, chế giễu. Kỳ thực, nàng chưa từng cảm thấy con mắt kia của Sầm Già Nam xấu xí.
Nàng vẫn luôn cảm thấy con mắt màu tím ấy rất đẹp, tựa như một viên bảo thạch trân quý.
Nếu như nàng nói với hắn điều gì đó, liệu vận mệnh của bọn họ có thay đổi hay không?
Nhưng việc này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, sau khi Sầm Già Nam chết, Đàm Bảo Lộ phát hiện hồn phách của mình bắt đầu nhạt dần.
Đầu tiên là tà váy, rồi đến tứ chi, nhìn đầu ngón tay dần trở nên trong suốt của mình, Đàm Bảo Lộ đoán chừng Sầm Già Nam đã chết, nàng cũng có thể đi đầu thai rồi.
Làn hương hồn của nàng cứ mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, bỗng nghe thấy bên tai một tiếng chuông vang lên, một tiểu nha hoàn lanh lảnh nói bên tai nàng: "Tam cô nương, phải buộc chặt hơn một chút mới được."
Cảm giác đau nhức truyền đến từ eo, Đàm Bảo Lộ cúi đầu nhìn xuống, eo nàng đang được quấn một dải lụa đỏ.
Trước mắt, các tỳ nữ đang bận rộn, người thì dùng que lửa khều than vàng trong lò, người bưng chậu đồng đựng nước nóng đến, người thì dùng cánh hoa phù dung mới hái giã thành bột.
"Hoàng thượng thích cô nương eo nhỏ lắm, phải thon thả hơn nữa mới được Hoàng thượng để mắt đến."
Câu nói này như sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt khiến Đàm Bảo Lộ bừng tỉnh.
Nàng nhớ ra bây giờ là lúc nào rồi.
Chính là đêm nay, phụ thân Đàm Ngụy sẽ dâng nàng cho Hách Đông Duyên.
Trong một trận công thành, Sầm Già Nam, kẻ từ trước đến nay công thành không gì cản nổi, trăm trận trăm thắng, lại bị thủ lĩnh phản quân mới chém cho ngã ngựa.
Sầm Già Nam chết rồi.
Phản quân không buông tha thi thể của hắn, bọn chúng móc con mắt tím của Sầm Già Nam ra, xem như tà vật mà nghiền xương thành tro, tế cáo thiên hạ.
Bách tính hân hoan, tưởng rằng cuối cùng đã thái bình thịnh thế.
Nhưng trên thực tế, lịch sử dường như chỉ là vòng tuần hoàn lặp lại, ngay ngày Sầm Già Nam chết, phản quân mới lại lặng lẽ tập hợp.
Đàm Bảo Lộ cũng cảm thấy, Sầm Già Nam chết là đúng.
Kẻ gϊếŧ người, ắt bị người gϊếŧ, coi như chết có chỗ.
Có một chuyện không ai hay biết, việc nàng trốn tránh, chỉ là vì khi đó nàng nhát gan như chuột, sợ bị người ta bài xích, chế giễu. Kỳ thực, nàng chưa từng cảm thấy con mắt kia của Sầm Già Nam xấu xí.
Nàng vẫn luôn cảm thấy con mắt màu tím ấy rất đẹp, tựa như một viên bảo thạch trân quý.
Nếu như nàng nói với hắn điều gì đó, liệu vận mệnh của bọn họ có thay đổi hay không?
Nhưng việc này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, sau khi Sầm Già Nam chết, Đàm Bảo Lộ phát hiện hồn phách của mình bắt đầu nhạt dần.
Đầu tiên là tà váy, rồi đến tứ chi, nhìn đầu ngón tay dần trở nên trong suốt của mình, Đàm Bảo Lộ đoán chừng Sầm Già Nam đã chết, nàng cũng có thể đi đầu thai rồi.
Làn hương hồn của nàng cứ mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, bỗng nghe thấy bên tai một tiếng chuông vang lên, một tiểu nha hoàn lanh lảnh nói bên tai nàng: "Tam cô nương, phải buộc chặt hơn một chút mới được."
Trước mắt, các tỳ nữ đang bận rộn, người thì dùng que lửa khều than vàng trong lò, người bưng chậu đồng đựng nước nóng đến, người thì dùng cánh hoa phù dung mới hái giã thành bột.
"Hoàng thượng thích cô nương eo nhỏ lắm, phải thon thả hơn nữa mới được Hoàng thượng để mắt đến."
Câu nói này như sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt khiến Đàm Bảo Lộ bừng tỉnh.
Nàng nhớ ra bây giờ là lúc nào rồi.
Chính là đêm nay, phụ thân Đàm Ngụy sẽ dâng nàng cho Hách Đông Duyên.
17
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
