TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Tuy không chắc bây giờ nói ra Chu ma ma có tin hay không, nhưng Đàm Bảo Lộ vẫn muốn giúp bà một tay.

Nàng suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Chu ma ma, con thấy thời tiết mấy hôm nữa e là sẽ thay đổi, ruộng nhà mình nên chuẩn bị giàn che và khơi thông kênh mương trước đi."

Làm giàn che và dọn kênh mương là cách tốt để bảo vệ lúa khi giao mùa. Nhưng đầu xuân tiết trời ấm lên, nhiều người chủ quan, đến lúc rét nàng Bân kéo tới thì trở tay không kịp.

Chu ma ma ngạc nhiên hỏi: "Mấy hôm nay trời đang ấm dần, sao lại có dấu hiệu thay đổi được?"

Đàm Bảo Lộ đáp: "Mấy hôm nay con hay mơ thấy điềm lạ, mà những giấc mơ ấy lại đều thành sự thật. Con mơ thấy sắp có đợt rét, sợ là sẽ đúng. Giàn che với kênh mương chuẩn bị sẵn cũng không thừa, cẩn tắc vô ưu mà."

Tuy chưa hẳn đã tin, nhưng Chu ma ma cũng gật đầu nghe theo: "Giàn che nhà ta quả là cũng cần sửa. Mấy hôm nữa ta sẽ về quê xem thế nào."

Đàm Bảo Lộ vội nói: "Đừng đợi mấy hôm nữa, hôm nay đi luôn đi."

Chu ma ma sững người: "Hôm nay? Hôm nay sao ta đi được?"

"Có con ở đây rồi." Đàm Bảo Lộ mỉm cười: "Chu ma ma cứ yên tâm về nhà."

Chu ma ma vô cùng cảm động: "Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư!"

Cùng lúc ấy, Đàm Ngụy mang tâm trạng thấp thỏm bước lên triều.

Cả buổi sáng hắn ta chỉ lo Hách Đông Duyên sẽ nổi giận chuyện xảy ra tối qua, lòng dạ chẳng yên, mồ hôi lạnh túa ra.

Hắn đứng nghiêm bên dưới điện, nghe các quan tâu việc triều chính:

"Vùng Đại Vũ, dân binh hung hăng, thường xuyên chống lại việc thu thuế. Thói này đã thành lệ, rất khó dẹp bỏ..."

"Việc tu sửa kênh mương vốn được cấp hai vạn thạch lương thực, nhưng sau khi qua tay Kiến Phúc, chỉ còn lại một vạn, số còn lại không rõ đã bị rút đi đâu..."

Hách Đông Duyên ngồi trên long ỷ, nghe mà như không nghe. Tay hắn vân vê viên ngọc long bên tay vịn, thần sắc lơ đãng.

Hắn ta không có chính kiến, nghe người này thì gật, nghe người kia lại lắc. Gặp việc khó thì chỉ biết nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi, chờ các quan tranh luận xong mới len lén nhìn sắc mặt Sầm Già Nam.

Nếu Sầm Già Nam đồng ý, hắn ta sẽ mạnh miệng hùa theo. Còn nếu Sầm Già Nam không phản ứng, hắn liền lập tức đổi ý. Dù sao, chuyện Sầm Già Nam không cho phép, hắn cũng không dám làm.

Hôm nay, Sầm Già Nam khoác triều phục tím thẫm thêu hoa văn dơi ngầm, đầu đội ngọc quan trắng, lưng thắt đai ngọc phỉ thúy. Mí mắt hắn rũ xuống lười nhác, ánh sáng sớm chiếu lên da thịt mỏng nơi mí mắt, khiến chỗ ấy lộ ra một tầng hồng nhạt.

Không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, mà hôm nay sắc mặt Sầm Già Nam trông chẳng tốt chút nào, cả buổi như không tập trung.

Chưa họp triều được nửa canh giờ, hắn đã rời điện thẳng một mạch.

Sầm Già Nam đi rồi, Hách Đông Duyên cũng chẳng buồn giữ thể diện nữa, phất tay nói: "Giải tán, giải tán, có việc gì để mai bàn tiếp."

Buổi chầu sáng kết thúc chóng vánh. Bên dưới điện, đám quan lại xì xào bàn tán:

"Đêm qua có chuyện gì sao? Trông "vị kia" tâm trạng không tốt lắm."

Trong miệng mọi người, "vị kia" chính là để chỉ Sầm Già Nam.

"Chuyện đó ngươi còn chưa nghe à?"

"Chuyện gì?"

"Nghe nói tối qua trong tẩm điện, "vị kia" giấu một mỹ nhân."

"Gì cơ? "Vị kia" chẳng phải trước nay không gần nữ sắc sao? Cô nương đó là ai mà bản lĩnh đến vậy?"

"Ai mà chẳng thay đổi? Chỉ là chưa rõ nàng ta là ai thôi. Nghe đâu còn chưa kịp nhìn mặt rõ đã bị đuổi đi rồi."

"Khụ, nhà đó coi như gặp đại vận rồi."

"Chuyện này… chớ nói thêm, chớ nói thêm nữa..."

7

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.