TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Tiếng nhạc đột ngột dừng lại, Đàm Bảo Lộ quỳ trên băng vụn, trán chạm mu bàn tay.

Thất lễ trước mặt Hoàng đế, tội lớn!

Đàm Ngụy vừa mừng rỡ chưa được bao lâu thì mặt mày tái mét, lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi..."

Phương Nguyệt Hoa vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa tiếc nuối. Nàng ta vừa hả hê vì Đàm Bảo Lộ mất mặt trước Hoàng đế, vừa tiếc cho điệu múa tuyệt vời.

Nhưng sao lại nhảy sai được? Rõ ràng đã luyện tập rất nhuần nhuyễn mà.

Chỉ có thể là cố ý. Nhưng ai lại dám cố ý làm vậy trong đại thọ của Hoàng đế? Chẳng phải muốn chết sao?

Đàm Bảo Lộ quỳ trên băng, chân nàng đã lạnh cóng, những mảnh băng sắc nhọn cứa vào mu bàn chân, rỉ máu, nhưng nàng không hề hay biết, chỉ mong Hách Đông Duyên chán nản bỏ đi.

Hách Đông Duyên vẫn còn chìm đắm trong điệu múa, chưa hoàn hồn.

Tuy tiếc nuối vì điệu múa dang dở, nhưng hắn thưởng thức không phải điệu múa, mà là dung nhan, thân hình mỹ nhân, chỉ là chút sai sót nhỏ, không đáng kể.

"Không..." Hách Đông Duyên định lên tiếng thì Sầm Già Nam đứng dậy.

Sầm Già Nam vừa đứng dậy, Hách Đông Duyên liền im bặt.

Mọi người đều nghĩ Sầm Già Nam chán nản muốn rời đi. Cấm vệ quân cũng xếp hàng, sẵn sàng hộ tống hắn.

Đàm Bảo Lộ cúi đầu nghe ngóng, nàng nghe thấy tiếng vạt áo Sầm Già Nam chạm nhẹ vào tay vịn ghế khi hắn đứng dậy.

Nàng siết chặt tay. Nàng đang cố gắng thay đổi vận mệnh kiếp trước của mình.

Cởi bỏ thắt lưng, đeo mặt nạ, làm vỡ mặt băng.

Nhưng biến số duy nhất nàng không thể kiểm soát, chính là Sầm Già Nam.

Nàng không biết tại sao hắn lại ở đây. Nàng không biết hắn muốn làm gì với nàng.

Nàng nghe tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực, lặng lẽ chờ đợi.

Sầm Già Nam không rời đi, mà bước về phía mặt băng vỡ,

Rồi cúi xuống, nhặt chiếc giày nhỏ rơi trên mặt đất.

Trong yến tiệc, không một tiếng động. Ngoại trừ Hách Đông Duyên, không ai dám ngẩng đầu.

Thậm chí có kẻ nhắm tịt mắt, mắt không thấy lòng không phiền.

Dù sao, đây là Sầm Già Nam. Cho dù hôm nay hắn dắt một con hươu đến, rồi chỉ vào nó mà bảo là ngựa, bọn họ cũng phải gật đầu xưng phải.

Hách Đông Duyên vuốt ve long ỷ, sắc mặt liên tục biến đổi.

Hắn nheo mắt, suy đoán ý tứ trong hành động hôm nay của Sầm Già Nam.

Hắn coi trọng nữ nhân này?

Không thể nào, hắn vừa mới dâng mỹ nhân cho Sầm Già Nam, Sầm Già Nam còn chẳng buồn liếc mắt.

Vậy, hắn đang dùng chuyện này để cảnh cáo mình?

Đàm Ngụy là Thị lang Lễ Bộ, Sầm Già Nam hiện giờ đã nắm giữ toàn quyền Trung Thư, Thượng Thư cùng Lại Bộ, Hộ Bộ, Binh Bộ, Hình Bộ và Công Bộ trong sáu bộ. Hắn đường đường là hoàng đế, vậy mà chỉ có thể quản lý mỗi cái Lễ Bộ hữu danh vô thực này. Chẳng lẽ ý của Sầm Già Nam là, ngay cả Lễ Bộ hắn cũng muốn nắm trong tay?

Nhưng bất kể ý đồ thực sự của Sầm Già Nam là gì, đêm nay hắn không thể động vào tiểu thư nhà họ Đàm.

Nhưng hắn cũng không vội. Việc tốt cần được vun đắp từ từ, từng bước mưu tính.

Đàm Bảo Lộ quỳ trên mặt băng, giả vờ ngoan ngoãn cụp mắt xuống.

Trong tầm nhìn hạn hẹp, vạt áo bào màu tím đậm của người nọ đột nhiên xuất hiện. Hắn đi một đôi giày quan đen trắng, đôi giày này hẳn là chưa từng dính bùn đất, sạch sẽ không dính một hạt bụi.

Ngay sau đó, nàng thấy giày của mình nằm gọn trong lòng bàn tay Sầm Già Nam, nhỏ nhắn xinh xắn.

Hắn cúi người, đưa tay muốn nâng chân nàng.

Chân nữ nhi không thể để người khác nhìn, càng không thể để người khác chạm vào.

16

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.