TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Mặt băng mỏng phản chiếu bóng hình xinh đẹp của nàng, như có hai người.

Tiếng nhạc du dương lại nổi lên, theo nhịp trống rộn ràng, Đàm Bảo Lộ nhón chân, uyển chuyển bước ra giữa tảng băng.

Nàng như một chú nai con xinh đẹp từ trong tuyết nhảy ra, nhẹ nhàng, linh hoạt.

Tiếng nhạc càng lúc càng cao vυ"t, Đàm Bảo Lộ khẽ giơ tay phải lên, xoay tròn trên mặt băng, cánh tay thon thả mềm mại vươn cao quá đầu, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh tinh tế, tấm lưng mềm mại, dưới ánh trăng tạo thành một đường cong duyên dáng.

Tà váy rộng tung bay theo điệu múa, phần eo có màu đậm nhất, càng ra ngoài càng nhạt dần, như một đóa sơn trà đỏ rực nở rộ trên mặt băng, rực rỡ, kiều diễm.

Nàng như một chú nai con xinh đẹp từ trong tuyết nhảy ra, nhẹ nhàng, linh hoạt.

Hách Đông Duyên gần như si mê, hắn chê long ỷ cách đài quá xa, khiến hắn nhìn chưa đủ rõ, liền thất thố vươn dài cổ, nửa mông rời khỏi long ỷ.

Ánh mắt tham lam dính chặt vào eo, vai Đàm Bảo Lộ.

Hắn dõi theo tiếng chuông leng keng bên hông thon cùng đôi chân nhỏ linh lung nhảy múa trên băng.

Hách Đông Duyên thất thố như vậy, những người khác cũng chẳng khá hơn.

Bên trái, phải hắn là Huệ phi Chu Uyển Nhi và Nguyệt phi Phương Nguyệt Hoa.

Trong số phi tần, Huệ phi có thân phận cao nhất. Nàng được tiên hoàng hậu chỉ định cho Hách Đông Duyên khi người còn sống, dung mạo đoan trang, tính tình ôn nhu, thiện lương, rất có phong thái mẫu nghi thiên hạ.

Còn Nguyệt phi Phương Nguyệt Hoa là người được sủng ái nhất, nàng được Hách Đông Duyên mang về từ chốn phong trần nhờ giọng hát mê hoặc, giỏi ca múa.

Thấy Đàm Bảo Lộ múa làm Hách Đông Duyên thần hồn điên đảo, sắc mặt Phương Nguyệt Hoa càng lúc càng khó coi.

Nàng vuốt ve móng tay dài, bỗng nói: "Ta thấy điệu múa này cũng tầm thường."

Lúc này tâm trí Hách Đông Duyên đều đặt trên người Đàm Bảo Lộ, qua loa dỗ dành: "Ngươi giận gì chứ, lần sau ngươi cũng múa cho ta xem, cũng trên mặt băng này, được không?"

Nhìn tấm gương nhỏ làm bằng băng mỏng trên đài, Phương Nguyệt Hoa bĩu môi im lặng.

Tuy ngoài miệng chê bai, nhưng trong lòng Phương Nguyệt Hoa lại có chút bội phục Đàm Bảo Lộ.

Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.

Những người khác chưa từng múa, chỉ thấy Đàm Bảo Lộ múa đẹp, còn nàng ta từ nhỏ đã học múa, càng hiểu muốn có thân hình mềm mại, động tác uyển chuyển như vậy phải khổ luyện đến nhường nào.

Muốn múa trên băng, vừa cần thân hình mảnh mai, vừa cần kỹ thuật điêu luyện để liên tục nhảy múa trên băng, đây là thử thách kép cho cả thân thể lẫn kỹ năng.

Nàng ta chỉ có thể tự an ủi, tuy Đàm Bảo Lộ múa đẹp, nhưng lại che mặt, chắc hẳn dung mạo không bằng nàng ta.

Tấm lụa đỏ mỏng manh che khuất gò má mỹ nhân, chỉ chừa lại đôi mắt bên ngoài.

Đôi mắt đen láy, long lanh như nước, như lấp lánh chiếu sáng, vô cùng động lòng người.

Càng che giấu lại càng khơi gợi sự tò mò của nam nhân, muốn biết dung nhan ẩn dưới lớp lụa mỏng kia có tuyệt mỹ như đôi mắt này hay không.

Phương Nguyệt Hoa liếc nhìn Đàm Ngụy, nói: "Múa mà che mặt thì có gì đẹp, ta thấy nhà họ Đàm chẳng ai đẹp, con gái nhà đó thì đẹp được đến đâu?"

Từ Ngọc đứng bên cạnh đáp: "Bẩm Nguyệt phi nương nương, vị Đàm tam cô nương này là con gái của tam phu nhân nhà họ Đàm. Tam phu nhân họ Tân, năm xưa nổi tiếng khắp kinh thành vì sắc đẹp."

Hách Đông Duyên nghe vậy càng thêm vui mừng, hứng thú xem tiếp.

"Hừ!" Phương Nguyệt Hoa bực bội mím chặt môi.

Huệ phi bên cạnh không hứng thú với điệu múa, nàng ta xem một lúc rồi quay sang nói nhỏ với Từ Ngọc phía sau.

Từ Ngọc khom người: "Huệ phi nương nương có gì phân phó?"

Huệ phi nói: "Lát nữa cô nương ấy múa xong, ban cho nàng một lò sưởi để ủ ấm chân. Trời lạnh thế này mà đứng trên băng, ta nhìn cũng thấy lạnh."

Từ Ngọc ghé tai nghe, đáp: "Nương nương nhân từ, nô tài tuân lệnh."

Từ Ngọc liếc nhìn tay Huệ phi, hỏi nhỏ: "Nương nương thấy lạnh sao? Nô tài đi lấy áo choàng cho người."

"Không cần." Huệ phi cầm một miếng bánh sen, lại nói: "Nếu lấy thì lấy cho ngươi vậy!"

Khóe miệng Từ Ngọc cong lên, nụ cười chân thành ánh lên trong mắt. Hắn nhỏ giọng: "Nương nương, nô tài không thấy lạnh."

Huệ phi cười, nói: "Vậy thì xem tiếp đi."

18

0

3 tháng trước

4 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.