0 chữ
Chương 118
Chương 118
Cửu Thanh và Cửu Hạnh lập tức nhìn lêи đỉиɦ đầu hắn, sau đó trợn mắt kinh ngạc—giá trị tỉnh táo của hắn vẫn còn nguyên vẹn!
Đường Du giơ tay đếm trên đầu ngón tay: “Bạch Cốt Tinh, Thiên Túc Tinh, yêu quái đa hình, Bác Di.”
Cửu Hạnh: “…… Cái gì cơ?”
Đường Du nghiêm túc đáp: “Ta đang suy nghĩ xem con quái vừa rồi có thể là sự kết hợp của những loài yêu quái nào.”
Thì ra lúc nãy hắn ngẩn người không phải vì sợ, mà là đang nhập tâm suy luận học thuật?!
Cửu Thanh há hốc mồm: “Bác Di là cái gì?”
“Bác Di là một con dê yêu đấy. Nó có chín cái đuôi, bốn cái tai và hai con mắt mọc trên lưng.” Đường Du liếc Cửu Thanh một cái đầy trách cứ. “Ngươi học 《Yêu Quái Chí》 kiểu gì vậy? Nghe giảng có nghiêm túc không thế?”
Cửu Thanh: “???”
Bị chỉ trích về thành tích học tập trong tình huống này… sao lại có gì đó sai sai?
Người này rốt cuộc đang chơi game theo kiểu gì vậy?!
Cửu Hạnh chợt nhớ ra nhiệm vụ mà bọn họ nhận lúc vào game, liền quay sang Đường Du:
“Nếu nguy hiểm đã qua rồi, ngươi đi cùng bọn ta rời khỏi trò chơi đi. Đánh tiếp chỉ tổ phí đạn dược thôi. Tay máy móc của ngươi chắc chắn không còn nhiều đạn bằng bọn ta đâu.”
Lời này đúng là không sai.
Đường Du gật gù: “Khi nào các ngươi định dẫn đội trưởng của mình đến gặp ta?”
Cửu Hạnh: “???”
Đường Du mỉm cười: “Hay thế này đi, chúng ta oẳn tù tì. Nếu các ngươi thắng, ta sẽ ngoan ngoãn rời khỏi trò chơi cùng các ngươi. Còn nếu ta thắng, các ngươi phải chờ ta chơi xong, lấy được phần thưởng rồi mới đi. Thấy sao?”
"Ngươi thật sự là một kẻ kỳ quặc." Cửu Thanh cau mày, rút ra một cuộn cáp điện trông như dây thừng. "Ta thấy chẳng cần chơi làm gì, ngươi cứ ngoan ngoãn đi theo bọn ta là được."
Sợi dây này chỉ cần tiếp xúc trực tiếp là có thể khiến đối phương tê liệt toàn thân, vì thế Cửu Thanh khá tự tin rằng mình có thể khống chế tên quái nhân khó lường này.
Hắn đưa ra lựa chọn thứ hai: "Hoặc là ngươi nói cho bọn ta biết, vì sao ngươi lại trà trộn vào Tẩu Hổ để cướp Thanh Loan Châu?"
Đường Du bật cười: "Các ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự không phải vì Thanh Loan Châu mà đến. Chẳng phải nó chỉ là một viên ngọc bảo vệ tính mạng thôi sao? Ta chẳng có hứng thú với thứ đó đâu!"
Cửu Thanh hừ một tiếng: "Ngươi đừng có xạo. Trong giang hồ, ai mà không muốn có được Thanh Loan Châu?"
Đường Du giơ tay thề thốt: "Ta chỉ đến để cướp ba viên kim cương của con hổ thôi!"
"Thôi bớt lắm lời, chờ các chủ đến thẩm vấn ngươi đi." Cửu Hạnh tiện tay bứt một đóa hoa đào, nhướng mày nói: "Các chủ bảo rằng nàng sắp tới rồi, trói hắn lại đi."
"Chờ đã, các ngươi nói các chủ sắp đến??"
Đường Du cảm thấy có chút đau đầu, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, chìa tay ra: "Muốn trói thì trói đi."
Cửu Hạnh và Cửu Thanh dù không hiểu lắm, nhưng sau một khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, vẫn nhanh chóng ra tay trói người.
Đường Du chấp nhận bị trói với tâm trạng giống như đang chuộc lỗi.
Cửu Giáng là đồ đệ đầu tiên của hắn, cũng là người theo hắn lâu nhất. Nàng có tính cách rực rỡ, mạnh mẽ, ngoài miệng sắc bén nhưng tâm địa lại mềm mại vô cùng.
Hắn vẫn nhớ rất rõ, khi nhìn thấy Tạo Hồn Trận, ánh mắt của Cửu Giáng tràn đầy kinh ngạc, sau đó chuyển thành bàng hoàng không thể tin nổi, cuối cùng hóa thành sự lạnh lẽo tuyệt vọng.
Nhưng hắn cũng nhớ rõ, lúc truyền tống đám đồ đệ rời đi, chính Cửu Giáng là người kêu khóc thảm thiết nhất. Cô gái lúc nào cũng vui vẻ rạng rỡ ấy đã khóc đến mức xé nát cả cổ họng, trông như chỉ hận không thể tự tay xé xác mình ra.
Đường Du đoán rằng Nguy Nhạn Trì vẫn chưa nói với Cửu Giáng chuyện hắn đã trở lại. Nếu đứa nhỏ này biết, chắc chắn chỉ trong vòng ba phút sẽ lao thẳng đến tìm hắn ngay.
Còn vì sao Nguy Nhạn Trì lại giấu chuyện này với đại sư tỷ… Nói thật, Đường Du cũng không biết.
Nguy Nhạn Trì luôn là đứa đồ đệ lạnh lùng và ngoan cường nhất, nhưng cũng là người mà Đường Du nhìn không thấu nhất.
Mải suy nghĩ xuất thần, lúc hắn nhận ra thì đã bị hai tiểu quỷ trói thành một cái bánh chưng.
Cửu Hạnh vui vẻ vỗ tay: "Xong việc rồi!"
Cửu Thanh nhìn về phía xa xôi: “Tốt quá, các chủ đã trở lại.”
Đường Du giơ tay đếm trên đầu ngón tay: “Bạch Cốt Tinh, Thiên Túc Tinh, yêu quái đa hình, Bác Di.”
Cửu Hạnh: “…… Cái gì cơ?”
Đường Du nghiêm túc đáp: “Ta đang suy nghĩ xem con quái vừa rồi có thể là sự kết hợp của những loài yêu quái nào.”
Thì ra lúc nãy hắn ngẩn người không phải vì sợ, mà là đang nhập tâm suy luận học thuật?!
Cửu Thanh há hốc mồm: “Bác Di là cái gì?”
“Bác Di là một con dê yêu đấy. Nó có chín cái đuôi, bốn cái tai và hai con mắt mọc trên lưng.” Đường Du liếc Cửu Thanh một cái đầy trách cứ. “Ngươi học 《Yêu Quái Chí》 kiểu gì vậy? Nghe giảng có nghiêm túc không thế?”
Cửu Thanh: “???”
Bị chỉ trích về thành tích học tập trong tình huống này… sao lại có gì đó sai sai?
Cửu Hạnh chợt nhớ ra nhiệm vụ mà bọn họ nhận lúc vào game, liền quay sang Đường Du:
“Nếu nguy hiểm đã qua rồi, ngươi đi cùng bọn ta rời khỏi trò chơi đi. Đánh tiếp chỉ tổ phí đạn dược thôi. Tay máy móc của ngươi chắc chắn không còn nhiều đạn bằng bọn ta đâu.”
Lời này đúng là không sai.
Đường Du gật gù: “Khi nào các ngươi định dẫn đội trưởng của mình đến gặp ta?”
Cửu Hạnh: “???”
Đường Du mỉm cười: “Hay thế này đi, chúng ta oẳn tù tì. Nếu các ngươi thắng, ta sẽ ngoan ngoãn rời khỏi trò chơi cùng các ngươi. Còn nếu ta thắng, các ngươi phải chờ ta chơi xong, lấy được phần thưởng rồi mới đi. Thấy sao?”
"Ngươi thật sự là một kẻ kỳ quặc." Cửu Thanh cau mày, rút ra một cuộn cáp điện trông như dây thừng. "Ta thấy chẳng cần chơi làm gì, ngươi cứ ngoan ngoãn đi theo bọn ta là được."
Hắn đưa ra lựa chọn thứ hai: "Hoặc là ngươi nói cho bọn ta biết, vì sao ngươi lại trà trộn vào Tẩu Hổ để cướp Thanh Loan Châu?"
Đường Du bật cười: "Các ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự không phải vì Thanh Loan Châu mà đến. Chẳng phải nó chỉ là một viên ngọc bảo vệ tính mạng thôi sao? Ta chẳng có hứng thú với thứ đó đâu!"
Cửu Thanh hừ một tiếng: "Ngươi đừng có xạo. Trong giang hồ, ai mà không muốn có được Thanh Loan Châu?"
Đường Du giơ tay thề thốt: "Ta chỉ đến để cướp ba viên kim cương của con hổ thôi!"
"Thôi bớt lắm lời, chờ các chủ đến thẩm vấn ngươi đi." Cửu Hạnh tiện tay bứt một đóa hoa đào, nhướng mày nói: "Các chủ bảo rằng nàng sắp tới rồi, trói hắn lại đi."
Đường Du cảm thấy có chút đau đầu, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, chìa tay ra: "Muốn trói thì trói đi."
Cửu Hạnh và Cửu Thanh dù không hiểu lắm, nhưng sau một khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, vẫn nhanh chóng ra tay trói người.
Đường Du chấp nhận bị trói với tâm trạng giống như đang chuộc lỗi.
Cửu Giáng là đồ đệ đầu tiên của hắn, cũng là người theo hắn lâu nhất. Nàng có tính cách rực rỡ, mạnh mẽ, ngoài miệng sắc bén nhưng tâm địa lại mềm mại vô cùng.
Hắn vẫn nhớ rất rõ, khi nhìn thấy Tạo Hồn Trận, ánh mắt của Cửu Giáng tràn đầy kinh ngạc, sau đó chuyển thành bàng hoàng không thể tin nổi, cuối cùng hóa thành sự lạnh lẽo tuyệt vọng.
Nhưng hắn cũng nhớ rõ, lúc truyền tống đám đồ đệ rời đi, chính Cửu Giáng là người kêu khóc thảm thiết nhất. Cô gái lúc nào cũng vui vẻ rạng rỡ ấy đã khóc đến mức xé nát cả cổ họng, trông như chỉ hận không thể tự tay xé xác mình ra.
Đường Du đoán rằng Nguy Nhạn Trì vẫn chưa nói với Cửu Giáng chuyện hắn đã trở lại. Nếu đứa nhỏ này biết, chắc chắn chỉ trong vòng ba phút sẽ lao thẳng đến tìm hắn ngay.
Còn vì sao Nguy Nhạn Trì lại giấu chuyện này với đại sư tỷ… Nói thật, Đường Du cũng không biết.
Nguy Nhạn Trì luôn là đứa đồ đệ lạnh lùng và ngoan cường nhất, nhưng cũng là người mà Đường Du nhìn không thấu nhất.
Mải suy nghĩ xuất thần, lúc hắn nhận ra thì đã bị hai tiểu quỷ trói thành một cái bánh chưng.
Cửu Hạnh vui vẻ vỗ tay: "Xong việc rồi!"
Cửu Thanh nhìn về phía xa xôi: “Tốt quá, các chủ đã trở lại.”
2
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
