TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 74
Chương 74

Từ tầng ba đến tầng sáu, tổng cộng có 12 hộ, nhà nào cũng muốn ra ngoài, không ai chịu nhường cơ hội.

Ai nấy đều mắt đỏ hoe, trông như gà chọi.

Nhân cơ hội này, ba người Giang Hạ nhanh chóng khiêng xuồng bơm hơi lên lầu, đóng sầm cửa lại.

Mãi đến khi cánh cửa phát ra tiếng động lớn, mọi người mới bừng tỉnh.

Đến lúc này họ mới hiểu ra, Giang Hạ căn bản không muốn cho họ mượn thuyền.

Nói như vậy chỉ là cố ý gây ra tranh chấp giữa họ mà thôi.

Vốn dĩ họ đã không đồng lòng, chỉ cần hơi bị xúi giục là mắc mưu ngay.

Mọi người tức giận mắng chửi mấy người họ một trận, nhưng cũng chẳng làm gì được.

Người ta nói đúng, bọn họ lại đánh không lại người ta, thì biết làm sao, không phục thì phải chịu.

Xử lý xong đám người này, Giang Hạ cũng không thu lại gai thép trên cửa, còn thêm vào một ít.

Mấy ngày nay thật sự bị đám người này làm phiền đến phát điên, không biết căn cứ có thể đổi họ đi không.

Nhưng nghĩ lại, đổi rồi thì người mới đến chắc cũng y như vậy, thôi vậy.

Chỉ vì nhà cô lắp cửa sắt lớn trước, liền khẳng định nhà cô có lương thực ăn không hết.

Vậy những nhà trước đây có cửa chống trộm, chẳng lẽ nhà nào cũng có tiền gửi ngân hàng hàng chục triệu.

Nhưng nói lý lẽ với người sắp chết đói trong mạt thế thì không thể nào thông được.

Chỉ có nắm đấm to mới là chân lý.

Đây mới chỉ là lúc khởi đầu mạt thế, về sau, đám người đói khát sẽ còn điên cuồng hơn thế này nữa.

Về đến nhà, Giang Thu đang ăn bim bim cay, thấy tôi vào liền đưa cho tôi một cái.

"Chị, bim bim cay này ngon đấy, tiếc là lúc đi thu thập vật tư không lấy được nhiều."

Tôi ăn một cái: “Không phải chỉ là vị bim bim cay thôi sao?"

Giang Thu lầm bầm: “Đó là do chị không biết ăn."

Tôi cười lắc đầu, bỏ lại những chuyện lộn xộn ngoài cửa.

Sau khi cảnh cáo đám hàng xóm cứng đầu cứng cổ hôm đó, bọn họ quả thực im hơi lặng tiếng vài ngày.

Thêm vào đó, tầng bốn cũng bị ngập nước, người dân được căn cứ đón đi, chỉ còn lại cư dân của hai tầng, càng không dám đối đầu với chúng tôi.

Đồ ăn trong túi chuyển phát nhanh vớt được, tính ra cũng nên ăn hết rồi, tôi định ra ngoài thu thập vật tư.

Tranh thủ lúc lũ tang thi đang vùng vẫy dưới nước, không với tới được con người, lúc này ra ngoài là tốt nhất.

Từ Lâm nhìn nước lớn bên ngoài, vẻ mặt lo lắng: “Hạ Hạ, bây giờ nước sâu thế này, các trung tâm thương mại có vật tư chắc đều bị ngập hết rồi."

Tôi gật đầu: “Mẹ, chúng ta không đi trung tâm thương mại gần đây, mà đi trung tâm thành phố.

Bên đó có mười mấy tòa cao ốc thương mại lớn, vật tư không thể nào bị ngập hết được."

Trước đây không đi là vì quân đội đã dồn hết tang thi về phía đó, họ rời đi rồi, nhưng tang thi vẫn còn ở lại.

Bây giờ đi, chắc tang thi đã bị cuốn trôi hết, nếu không bị cuốn trôi thì cũng không còn uy hϊếp lớn nữa.

Cũng tiện cho chúng tôi gϊếŧ tang thi.

Mấy ngày nay, chúng tôi đã hấp thụ hết tinh hạch, nhưng vẫn chưa lên được cấp một.

Cả ba người đều cảm nhận được rào cản đó, nhưng vẫn không thể nào phá vỡ.

E rằng muốn phá vỡ thì cần phải tích lũy thêm tinh hạch.

Trong tay chúng tôi không còn tinh hạch, chỉ có thể ra ngoài đánh.

Bây giờ ra ngoài chỉ cần nói với quân nhân đóng quân ở cửa là được.

Dù sao cũng không còn cửa cho chúng tôi ra ngoài nữa rồi.

1

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.