0 chữ
Chương 55
Chương 55
Cả đám người chỉ biết đói meo nhìn người khác ăn.
Hai nhà kia là người bình thường, trong nhà có chút lương thực dự trữ, lúc được cứu ra cũng mang theo.
Bây giờ vẫn còn đồ ăn.
Vợ của Giang Phi, cũng chính là bà nội của Giang Hạ - Lý Kim Hoa, nhìn người đối diện ăn mì tôm, thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Bà ta quen sống sung sướиɠ, từ bao giờ phải chịu khổ thế này.
Trước đây, bố Giang Hạ rất hiếu thảo, đồ ăn ngon mặc đẹp, không cần dặn dò cũng tự động đưa đến trước mặt bà ta.
Ai ngờ bây giờ đến lượt con ranh con Giang Hạ này, bà ta đến cửa cũng không vào được.
Tên cảnh sát nhỏ đó không phải đã nói rồi sao? Sau này tự đi mà dàn xếp.
Được thôi, không cho vào thì làm ầm lên, nhân tiện tuyên truyền luôn.
Nhưng bây giờ, trước tiên phải nghĩ cách lấp đầy bụng đã.
Trước khi đến đây, bà ta đã ba ngày không ăn gì rồi.
Nhìn chiếc vòng vàng lớn trên cổ tay mình, Lý Kim Hoa tiến lại gần.
Vài phút sau, bà ta dùng chiếc vòng vàng lớn đổi lấy một bát mì tôm.
Ít mì nhiều nước.
Bát mì vừa bưng về, Giang Kiến Nhân đã giật lấy.
Lý Kim Hoa không kịp phản ứng, bát mì bị cướp mất.
Giang Kiến Nhân đổ mì tôm vào miệng, vừa ăn vừa xua đuổi những người khác lại gần.
Nước dùng hết, trực tiếp dùng tay bẩn bốc mì cho vào miệng.
Vài miếng đã ăn hết cả bát mì.
Lý Kim Hoa trừng mắt nhìn hắn: “Thằng oắt con bất hiếu này, mày dám cướp đồ ăn của bà mày à?"
Giang Kiến Nhân liếʍ môi một cách thỏa mãn, chẳng thấy mình làm gì sai.
"Bà ơi, bình thường bà thương cháu nhất mà. Cháu chỉ ăn một bát mì của bà thôi mà.
Chắc bà không tiếc chút đồ ăn này đâu nhỉ?"
Lý Kim Hoa run lên bần bật, đưa tay run rẩy chỉ vào hắn, không thở nổi, ngất lịm đi.
Thấy Lý Kim Hoa đổi được đồ ăn, mấy người còn lại đảo mắt, cũng tiến lại gần.
Nhưng tiếc là, lần này họ phải dùng hai sợi dây chuyền vàng mới đổi được nửa bát mì tôm.
Giang Kiến Nhân vừa nãy căn bản chưa ăn no, bây giờ lại nhắm vào bát mì này.
Ai ngờ Giang Phi đã đề phòng hắn từ trước, thấy hắn đến gần, cũng mặc kệ nóng, húp sùm sụp đổ vào miệng.
Giang Kiến Nhân cao một mét tám, tuy đã hơn 20 tuổi nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều.
Đã bị chiều hư từ lâu, thấy bố mình ăn hết mì: “oang" một tiếng xông lên.
Vung nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Giang Phi.
Giang Phi thấy thằng nhóc con dám đánh mình, cũng xông lên.
Mấy người vật lộn với nhau.
Bên này vì chút đồ ăn mà đánh nhau túi bụi, bên kia Giang Hạ và mọi người đang vừa ăn kem vừa thổi điều hòa.
Trời hôm nay thật sự quá nóng, ban đêm nhiệt độ cũng chẳng giảm được bao nhiêu.
Nhìn nhiệt kế treo ở cửa nhà, nhiệt độ chỉ giảm có một độ, 49 độ.
Hành lang oi bức ngột ngạt như lò hấp.
Bên ngoài cũng chẳng khá hơn là bao.
Ba người họ vừa về nhà đã bật điều hòa, tắm rửa sạch sẽ mồ hôi trên người, rồi nằm dài trên ghế sofa, miệng ngậm kem.
"Trời nóng quá, chẳng muốn ăn gì cả."
Giang Thu nằm im lìm như một con cá mặn.
Từ Lâm "rắc rắc" gặm cây kem que.
"Mẹ cũng lười nấu nướng, hai đứa xem trước đây mua gì, ăn tạm một bữa vậy."
"Hay là chúng ta ăn mì lạnh đi."
Giang Hạ lục lọi đồ dự trữ, tìm ra gói mì lạnh đóng gói sẵn từ trong đống đồ ăn vặt.
Mắt Giang Thu sáng lên: “Chị, cho em thêm vài lát giăm bông, mấy quả trứng cút và ít thịt kho nữa. Không có thịt em càng không muốn ăn."
Hai nhà kia là người bình thường, trong nhà có chút lương thực dự trữ, lúc được cứu ra cũng mang theo.
Bây giờ vẫn còn đồ ăn.
Vợ của Giang Phi, cũng chính là bà nội của Giang Hạ - Lý Kim Hoa, nhìn người đối diện ăn mì tôm, thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Bà ta quen sống sung sướиɠ, từ bao giờ phải chịu khổ thế này.
Trước đây, bố Giang Hạ rất hiếu thảo, đồ ăn ngon mặc đẹp, không cần dặn dò cũng tự động đưa đến trước mặt bà ta.
Ai ngờ bây giờ đến lượt con ranh con Giang Hạ này, bà ta đến cửa cũng không vào được.
Tên cảnh sát nhỏ đó không phải đã nói rồi sao? Sau này tự đi mà dàn xếp.
Được thôi, không cho vào thì làm ầm lên, nhân tiện tuyên truyền luôn.
Nhưng bây giờ, trước tiên phải nghĩ cách lấp đầy bụng đã.
Nhìn chiếc vòng vàng lớn trên cổ tay mình, Lý Kim Hoa tiến lại gần.
Vài phút sau, bà ta dùng chiếc vòng vàng lớn đổi lấy một bát mì tôm.
Ít mì nhiều nước.
Bát mì vừa bưng về, Giang Kiến Nhân đã giật lấy.
Lý Kim Hoa không kịp phản ứng, bát mì bị cướp mất.
Giang Kiến Nhân đổ mì tôm vào miệng, vừa ăn vừa xua đuổi những người khác lại gần.
Nước dùng hết, trực tiếp dùng tay bẩn bốc mì cho vào miệng.
Vài miếng đã ăn hết cả bát mì.
Lý Kim Hoa trừng mắt nhìn hắn: “Thằng oắt con bất hiếu này, mày dám cướp đồ ăn của bà mày à?"
Giang Kiến Nhân liếʍ môi một cách thỏa mãn, chẳng thấy mình làm gì sai.
"Bà ơi, bình thường bà thương cháu nhất mà. Cháu chỉ ăn một bát mì của bà thôi mà.
Chắc bà không tiếc chút đồ ăn này đâu nhỉ?"
Thấy Lý Kim Hoa đổi được đồ ăn, mấy người còn lại đảo mắt, cũng tiến lại gần.
Nhưng tiếc là, lần này họ phải dùng hai sợi dây chuyền vàng mới đổi được nửa bát mì tôm.
Giang Kiến Nhân vừa nãy căn bản chưa ăn no, bây giờ lại nhắm vào bát mì này.
Ai ngờ Giang Phi đã đề phòng hắn từ trước, thấy hắn đến gần, cũng mặc kệ nóng, húp sùm sụp đổ vào miệng.
Giang Kiến Nhân cao một mét tám, tuy đã hơn 20 tuổi nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều.
Đã bị chiều hư từ lâu, thấy bố mình ăn hết mì: “oang" một tiếng xông lên.
Vung nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Giang Phi.
Giang Phi thấy thằng nhóc con dám đánh mình, cũng xông lên.
Mấy người vật lộn với nhau.
Bên này vì chút đồ ăn mà đánh nhau túi bụi, bên kia Giang Hạ và mọi người đang vừa ăn kem vừa thổi điều hòa.
Nhìn nhiệt kế treo ở cửa nhà, nhiệt độ chỉ giảm có một độ, 49 độ.
Hành lang oi bức ngột ngạt như lò hấp.
Bên ngoài cũng chẳng khá hơn là bao.
Ba người họ vừa về nhà đã bật điều hòa, tắm rửa sạch sẽ mồ hôi trên người, rồi nằm dài trên ghế sofa, miệng ngậm kem.
"Trời nóng quá, chẳng muốn ăn gì cả."
Giang Thu nằm im lìm như một con cá mặn.
Từ Lâm "rắc rắc" gặm cây kem que.
"Mẹ cũng lười nấu nướng, hai đứa xem trước đây mua gì, ăn tạm một bữa vậy."
"Hay là chúng ta ăn mì lạnh đi."
Giang Hạ lục lọi đồ dự trữ, tìm ra gói mì lạnh đóng gói sẵn từ trong đống đồ ăn vặt.
Mắt Giang Thu sáng lên: “Chị, cho em thêm vài lát giăm bông, mấy quả trứng cút và ít thịt kho nữa. Không có thịt em càng không muốn ăn."
1
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
