TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Mẹ mỉm cười trách Giang Thu: “Con xem những món con gọi có giống đồ ăn sáng không?”

“Có chứ, ai quy định bữa sáng không được ăn những thứ này.”

Giang Thu cười tủm tỉm đi theo vào bếp.

Trước đó, chúng tôi đã mua rất nhiều đồ ăn vặt kiểu này, không cần hâm nóng, có thể ăn trực tiếp.

Ăn sáng xong, cả nhà khóa cửa vào không gian.

Lúc đầu khi thu dọn thì chất đống dưới đất một cách tùy tiện, bây giờ còn phải từ từ sắp xếp lại.

Ba mẹ con trải một tấm chiếu ngồi xuống đất, bắt đầu phân loại vật tư và đóng thùng.

Phân loại xong thì tôi dùng ý niệm chuyển lên kệ sắt.

Bận rộn đến tận trưa, ba người đứng dậy.

Nhìn đống vật tư vẫn còn chất đống dưới đất, vừa đau khổ vừa hạnh phúc.

Giang Thu vỗ tay đứng dậy, nhắm vào những căn biệt thự nhỏ.

“Chị, chuyển hết xuống đất đi, dù sao bây giờ dưới đất cũng chẳng có gì.”

Tôi chọn một căn biệt thự nhỏ hình tam giác, mẹ chọn một căn hình chữ nhật, Giang Thu chọn một căn hình bầu dục.

Ba căn biệt thự nhỏ nằm dọc theo bờ sông.

Sắp xếp xong, mới chui vào xem bên trong.

Không gian không lớn, đều khoảng ba mươi mét vuông, chia làm hai tầng trên dưới.

Tầng một là phòng tắm độc lập, nhà bếp và một phòng khách nhỏ.

Tầng hai là phòng ngủ.

Mấy người đều khá thích, sau này vào không gian cũng không sợ không có chỗ ở.

Hơn nữa là ba không gian độc lập, không làm phiền lẫn nhau, thật tốt.

Buổi trưa ăn uống qua loa, buổi chiều tiếp tục bận rộn.

Nhiều đồ như vậy, ước chừng cả ngày bão chúng tôi đều phải ở đây sắp xếp vật tư.

Nhưng cũng không tệ, đỡ phải buồn chán.

Chúng tôi thay phiên nhau ra ngoài xem tình hình bên ngoài, đề phòng có gì thay đổi.

Đến lượt mẹ ra ngoài, vừa ra ngoài bà đã vội vàng quay lại.

Giọng nói đầy phấn khích: “Bảo bối lớn, bảo bối nhỏ, mẹ phát hiện hình như có người đang cạy cửa nhà mình.”

Đây là chuyện đáng vui sao?

Tôi bất đắc dĩ bị lôi ra khỏi không gian, thấy hai mẹ con ghé sát vào chuông cửa màn hình, bình phẩm về người đang ra sức cạy cửa bên ngoài.

“Mấy người này trông quen quen thế nhỉ?”

Đây là mẹ.

“Trời bão mà còn ra ngoài, vậy mà không bị gió thổi bay lên trời, đúng là dũng cảm.”

Đây là Giang Thu.

Mẹ nhìn một lúc, đột nhiên vỗ tay: “Mẹ nhớ ra rồi, đây không phải là nhóm người đến sửa nhà cho chúng ta sao?

Còn nói gì mà uy tín đảm bảo, bây giờ uy tín cũng chẳng cần nữa, đến đây để ăn trộm rồi.”

Những người bên ngoài quả thực là nhóm người đến sửa nhà cho chúng tôi.

Bọn họ đang dùng đủ mọi cách để cố gắng mở khóa bên ngoài.

Đối với loại khóa do chính tay bọn họ lắp đặt, bọn họ tự tin có thể phá được.

Nhưng bây giờ đã cố gắng cả tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa mở được.

Chắc mấy người này không ngờ, tôi đã sớm đề phòng bọn họ giở trò này.

Sau khi thức tỉnh dị năng, tôi đã tranh thủ thời gian thay ổ khóa bên trong.

Ba cánh cửa chống trộm đều đã được thay, cửa cầu thang cũng vậy.

Bây giờ bọn họ đang cạy chính là cửa cầu thang, cố gắng cũng chỉ là uổng công.

Cạy lâu như vậy, cửa vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra.

Mấy người này dần mất kiên nhẫn, cả đám đứng ở cầu thang chửi bới ầm ĩ.

“Mẹ kiếp, mấy con đàn bà này chắc chắn đã thay ổ khóa, trước đó tao có để lại cơ quan trong khóa, bây giờ tìm không thấy nữa.”

“Đệt, mấy con đàn bà lắm mưu mô, đề phòng khắp nơi, không sợ ế chồng à.”

1

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.